Thứ Năm, 19 tháng 6, 2014

Starry night








 Starry night - Vincent Willem van Gogh .




Hàng đêm, hình bóng người họa sĩ cô đc ta mình bên ca s phòng bệnh, viện tâm thần Saint -Paul-de-Mausole. Ngắm nhìn bầu trời lấp lánh.

Đêm đầy sao, đầy sao

Bức tranh nhuốm màu xanh và xám
Hãy trải tầm mắt trong 1 ngày mùa hạ
Với đôi mắt nhìn rõ mảng tối trong tâm hồn
Với bón đổ trên những ngọn đồi
Tựa hồ như phác họa hình ảnh cây cối và những màng vệt vàng
Thoáng qua hơi thở của mùa đông lạnh giá
Trong màu trắng tuyết phủ đầy trên đất
...........................................................................
Đến giờ tôi đã hiểu những gì ông cố nói cho tôi
Và vết thương trong tâm hồn ông do chính mình gây ra
Và những cố gắng thoát khỏi ám ảnh
Họ không thể nghe cũng như không thể hiểu
Có lẽ giờ họ đang nghe .....
...........................................................................
Đêm đầy sao, đầy sao
Những bông hoa cháy rực bừng sáng
Những đám mây xoáy trong sương mù tím ngắt
Phản chiếu trong ánh mắt xanh biếc của Vincent
Sắc màu đã trở nên rực rỡ
Những cánh đồng hạt hổ phách trong nắng sớm
Hằn lên những dòng thời gian và nỗi buồn
Được vuốt ve dưới bàn tay của ông
...........................................................................
Mặc dù không ai có thể yêu ông
Nhưng tình yêu của ông vẫn còn hiện hữu
Và khi không còn một tia hy vọng
Trên màn đêm đầy sao ấy
you nắm giữ cuộc sống của mình như những người tình thường làm
Tôi đã từng nói với ông, Vincent!
Thế giới này chẳng có nghĩa lý gì
Với một người tuyệt vời như ông.
..........................................................................
Đêm đầy sao, đầy sao
Những hình ảnh chơi vơi trong căn phòng trống rỗng
Những cái đầu méo mó trên những thành luỹ vô danh
Với những đôi mắt nhìn ngằm cuộc sống và không thể nào quên
Giống như những người lạ ông từng gặp
Người đàn ông tả tơi trong bộ quân áo rách rưới
Một bụi gai bạc, một bông hồng đỏ máu
Nát vụn trên những bông tuyết nguyên sơ
..........................................................................

DonMcLean


 


<iframe allowfullscreen="" frameborder="0" height="2" src="http://www.nhaccuatui.com/mh/auto/J_iffY24hr" width="6"></iframe>

Thứ Hai, 16 tháng 6, 2014

Chiều Vàng



 Chiều Vàng



Chiu nh khói màu vàng óng ánh. Cái sc màu lt t nét hoàng kim của mùa thu. Không ngăn được lòng mình bùng lên những nghĩ suy . Tôi thích viết những điều buồn bã thất vọng vào một mẩu giấy nhỏ rồi buộc vào trái bóng, thả nó bay lên bầu trời xa tít tắp xanh. Tan dần, hòa loãng vào mênh mông. Nơi ấy bình yên nhé em, nhé anh, nhé bạn!
 Mọi sự lựa chọn đều có thể để lại khoảng trống rỗng phía sau. Đầu óc có thể cuồng quay vì những câu hỏi sao không thế này, sao chẳng thế kia. Nhưng những con đường vẫn thẳng tắp về phía trước, bước tiếp và không ngừng được cảm xúc, những cảm xúc từ con tim. Nỗi buồn nhiều khi không thể tránh được với những tâm hồn nhạy cảm, nhưng nên buồn vì điều gì đáng buồn thôi.

Chiều xuống phố. Hà Nội mùa thu với lá vàng rơi và hàng cây cổ thụ . Lá rơi ngập hè phố, vàng vàng một cõi.Êm ả một cách tự nhiên giữa những bon chen cuộc sống. Luôn yêu Hà Nội .... Bao nhiêu điều chưa hài lòng vẫn phải tắt lịm đi trong cái nắng cái gió. Mùa thu Hà Nội chậm rãi ngấm vào hồn, say say, mê mê, liêng biêng như người vừa tàn cuộc nhậu

 Trong chiều nhả nắng. Tôi đi không mục đích kiếm tìm điều gì xa hoa? Chỉ mong mỏi chờ đợi những giao thoa nghiêng vô tình trượt vào vai như chiếc lá.


Thứ Năm, 12 tháng 6, 2014

Giữa những cơn mưa chiều





Hà Nội dạo này giống như một cô nàng đỏng đảnh, đang yêu. Chiều nào cũng mưa. Mà đã mưa là mưa dai dẳng ,chứ không tạnh ngay như mưa Sài Gòn. Chiều mưa, tối mưa,đêm mưa và sáng hôm sau thì lại không nắng ngay.Thành phố sũng nước ,âu sầu....
Mùa mưa năm nay, tôi không đi lang thang theo thói quen cũ nữa. Có nhiều lý do ...bận quá ...không còn thời gian.... hay vì cái gì khác.....chẳng biết nữa...Có thể tôi bắt đầu sợ. Sợ cái cảm giác một mình dưới mưa. Chắc chắn nước mắt sẽ hoà cùng mưa cho dù tôi không hề khóc... Cũng có thể tôi sợ vì biết chắc, sẽ không còn ai chờ tôi ở đằng sau những cơn mưa nữa.
Con người là sinh vật kỳ lạ nhất. Nghĩ , muốn và hành động lại thường không giống nhau.
Muốn ...nhưng không thể ...vậy nghĩ và muốn để làm gì nhỉ???
Vượt qua ư?có đủ sức không? ???



Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013

Sad



even if i’m reborn a thousand more times
Dù cho em hồi sinh thêm ngàn lần nữa
there wouldn’t be another person like you Mm~
Đó vẫn chẳng thể nào là một người khác giống như anh
 the person who would warm up my sad life
Chính người ấy đã sưởi ấm cuộc đời buồn tẻ của em
 i’m grateful for that person
Vì người ấy em hạnh phúc biết bao
for that person, my heart could
Vì người ấy mà trái tim em có thể
hurt indefinitely
Đớn đau vô cùng


even if i can’t tell that i love you, the fact that I’m
Ngay cả khi emkhông thể nói rằng em yêu anh, thì sự thật em
able to look at you from a distance, give you everything and love you
Chỉ có thể ngắm nhìn anh từ xa, trao anh tất cả và yêu anh.
even if i’m sad, i’m happy
Dù cho khi em đang buồn em vẫn thấy mình sẽ rất vui.

there is no other love in the world
Không có tình yêu nào trên thế gian này
that would make my chest shake with anticipation like this
Thứ tình yêu mà có thể khiến lồng ngực em đập rộn ràng cùng với niềm hy vọng như thế này
my one love that i’ve hidden so far within my memories
Một tình yêu của em thứ mà em đã cất giấu trong sâu thẳm tâm trí mình
for a person like you, i could endure
Vì một người giống như anh, em có thể chịu đựng
painful tears indefinitely
những giọt nước mắt đau khổ vô hạn


even if i can’t tell that i love you, the fact that I’m
Ngay cả khi em không thể nói rằng em yêu anh, thì sự thật em..
able to look at you from a distance, give you everything and love you
Chỉ có thể ngắm nhìn anh từ xa, trao anh tất cả và yêu anh.
even if i’m sad, i’m happy
Ngay cả khi em đang buồn em vẫn thấy mình sẽ thật hạnh phúc

I don’t want anything else except
  em chẳng cần điều gì khác ngoài
your laughter. with it, I’ll be happy
Tiếng cười hạnh phúc của anh. Chỉ cần có nó là em sẽ hạnh phúc
because love is all about giving, just about giving
Bởi yêu là cho đi tất cả, chỉ cho đi
so even if i’m sad, i’m happy
Vậy nên dù cho em có đang buồn em vẫn thấy mình sẽ thật hạnh phúc








Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2013

The times




Không ai có cách nào vẽ nổi bộ mặt của thời gian. Nhưng trên thế giới, khắp nơi đều cảm nhận được bước chân đi của nó.
Khi ánh ban mai xua tan màn đêm, khi ánh chiều tà bị đường chân trời mông lung xóa mất, thì thời gian vẫn bình tĩnh trôi đi, ánh sáng và bóng tối đều không có cách nào cải biến được tiết tấu hành tiến của nó.
Khi nụ hoa mùa xuân hé nở những cánh hoa tươi rực rỡ, khi em bé hài nhi cất tiếng khóc báo cho mọi người biết sự ra đời của em, thì thời gian vẫn im lìm lặng lẽ trôi đi, dẫu niềm vui vẻ hay hạnh phúc cũng không thể níu giữ được bước chân của nó.
Khi lá cây vàng khô rụng xuống bay trong gió lạnh, khi ánh mắt người già đang cơn hấp hối lưu luyến lướt nhìn trời đất xung quanh thì thời gian vẫn mặc nhiên trôi, dẫu than vãn cũng không thể làm nó dừng bước.
Thời gian lọt qua kẽ ngón tay của bạn mà biến mất. Nó trượt dưới bàn chân bạn vừa đi qua.



Thời gian là sức điêu khắc thần kì mà vô tình đã sáng tạo ra muôn vàn kì tích giữa đất trời này. Thời gian có thể đập vụn đá lớn khổng lồ thành đất bụi, làm nẩy mầm non thành cây đại thụ, biến sa mạc hoang vu thành rừng xanh hay đô thị. Đương nhiên, nó cũng có thể làm cho đế đô phồn hoa suy bại thành đống đổ nát thê lương, biến kim loại sáng choang bám đầy gỉ mốc.
Nếp nhăn trên trán người già là do thời gian khắc vào, má hồng của cô gái là do thời gian tô lên. Sự sinh sôi nảy nở của sinh mệnh và sự vận động của thế giới chính là do thời gian tỉ mỉ chỉ huy sai khiến.
Thời gian cứ lần theo ngày đêm mà xé đi từng tờ lịch, đem tương lai biến thành hiện tại, biến hiện tại thành quá khứ, biến quá khứ thành lịch sử càng ngày càng vời vợi xa xăm.
Thời gian rất khảng khái, bạn không cần phải cầu xin nó, cái gì thuộc về bạn, nó vẫn sẵn sàng hiến dâng cho bạn.
Thời gian rất công bằng chính trực. Mặc dù bạn có quyền cao như núi, lưng dắt đầy tiền hay bạn chỉ là người áo vải, 2 tay áo rỗng không, thời gian đều coi như nhau. Không ai có thể chiếm nó làm của riêng mình. Dù bạn có quẳng ra ngàn vàng thì thời gian cũng không vì thế mà bố thí cho bạn thêm 1 giây phút nào.
Nhưng thời gian chẳng vị tha đâu.
Nếu bạn trân trọng thời gian thì mỗi khắc đi qua nó để lại cho bạn một vườn trái ngọt. Nếu bạn chẳng màng đến thời gian mà phung phí vô tâm, ngày sau thời gian sẽ chôn vùi của bạn những năm tháng tươi đẹp nhất, sẽ giày vò bạn bằng những nuối tiếc khắc khoải cả đời mãi không nguôi. ;

Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

Câu chuyện đêm Giáng Sinh

Steve Brookes

Tom yêu những câu chuyện. Ông ngồi trong chiếc ghế kể chuyện bên lò sưởi, đôi mắt xanh nhạt lấp lánh trong ánh sáng chập chờn của những ngọn nến trên các bàn chung quanh. Tiếng cười khẽ của ông phát ra từ đôi môi cũng dạn dày sương gió như những xà nhà bằng gỗ sồi cũ kỹ phía trên đầu ông.
Một cách hài lòng, ông ngồi thoải mái trong chiếc ghế gỗ sồi đã được nghe hàng ngàn câu chuyện qua hàng trăm năm trong cái quán nhỏ nằm giữa những ngọn đồi tối tăm của vùng Pennines này. Mọi người đến thăm Tom từ khắp cả nước. Bằng cách truyền miệng, họ biết về ông, và nhờ ông quán trọ đã đón được khách du lịch.

Để tìm được ông, khách phải vượt qua nhiều dặm đường hẹp ngoằn ngoèo rậm lá. Nhưng khi họ qua được đỉnh đèo để đi xuống ngôi làng nhỏ bé này, họ được đền đáp xứng đáng. Mái tranh thấp xộc xệch có vẻ như thu mình trong thung lũng. Có một vòi nước cũ gỉ sét và một bánh xe của cối xay được hoa hồng đỏ và trắng phủ kín trong mùa hè. Những xà nhà thấp đã bị mọt ăn lỗ chỗ, và quán có mùi ẩm thấp, nhưng luôn luôn có thức ăn ngon cho khách.

Trong những buổi tối mùa hè ấm áp, mùi hương của hoa vân anh trộn lẫn với mùi xạ hương đắng của những bụi cây nhỏ ẩm thấp ở những hàng rào bằng đất cao bao quanh, nhưng khi mùa đông đến, khách khứa ít hơn và dân làng sẽ kéo đến vây quanh ngọn lửa đốt bằng củi đang réo lên qua những ống khói bằng đá cho đến khi khói của nó tan loãng vào những cánh đồng hoang đằng xa – và người ta tiếp tục kể chuyện.

“Ai sẽ kể chuyện tối nay?” Tom khẽ hỏi. Những người uống ở quầy và những người ăn ở các bàn nhìn lảng đi, cố tránh đôi mắt của ông. Trong suốt lịch sử kể chuyện trong quán trọ xây bằng đá biệt lập này, luôn luôn có một người tình nguyện kể chuyện của mình.

Thi thoảng, một người bán hàng thông minh nhận lời thách thức và với điện thoại bên hông và bộ đồ nhân viên hành pháp, anh ta kể lại những cuộc phiêu lưu đầy chinh phục và những khó khăn trắc trở.

Đôi khi là một giọng nói dịu dàng của một phụ nữ địa phương kể lại những câu chuyện đồng quê và những truyền thuyết dân gian người ta thường nghe.

Một đôi lần, Tom cũng ngồi vào chỗ và tìm trong kho dự trữ kinh nghiệm mênh mông hơn 80 năm của mình và với cặp mắt lấp lánh ánh lửa, ông tạo ra những hình ảnh lạ lùng đến nỗi mọi người im phăng phắc lắng nghe và tiếng chiếc ly nhỏ nhất đặt xuốâng quầy rượu vang lên cũng giống như tiếng đại bác gầm.

Nhưng câu chuyện hay nhất luôn luôn được để dành cho đến Giáng sinh vì đây là câu chuyện đánh dấu kết thúc của một năm.

Đó là lúc cây ô rô được cắt khỏi hàng rào cao và kết thành chuỗi quanh quầy rượu với những chiếc lá xanh nhọn rực rỡ và những trái dâu đỏ. Rồi cây Giáng sinh, chặt từ hàng cây thông trên những ngọn đồi phía trước, được trân trọng đặt bên lò sưởi đang cháy và chất đầy quà để tặng cho nhau.

Đó cũng là lúc chủ đất sẽ đãi món rượu vang hâm nóng với đường và hương liệu, thức uống ưa thích nhất của khách hàng vào dịp Giáng sinh và đó chính là lúc chắc chắn Tom sẽ thách thức mọi người.

“Nào”, ông cười giòn, “các người không trốn lão già Tom này được đâu. Nếu không ai đến ngồi vào chiếc ghế này và kể cho chúng ta nghe một câu chuyện Giáng sinh, ta sẽ bảo ông chủ đất dẹp món rượu vang hâm nóng đi!”

“Bác sẽ không làm như vậy đâu”, một cô gái trong làng có gương mặt xinh xắn kêu lên. “Chính bác cũng thích mê món rượu hâm nóng mà, bác Tom!”

“A , cô gái ơi, ta thích món rượu hâm nóng nhưng ta còn thích câu chuyện Giáng sinh hơn nữa. Đó là một truyền thống bắt nguồn từ lâu đời đến mức ta không biết là khi nào - thậm chí khi những lãnh chúa và phu nhân đến để làm vinh dự cho quán này thay vì lũ dân thường các người.”

Ông gật đầu một cách hiền lành để khẳng định lại những ngày thời xa xưa tốt đẹp hơn. Mắt ông lấp lánh trong ánh lửa.

“Tôi ủng hộ Tom!” Một người nhanh miệng nói. Y phục ông ta rất sang trọng, một cái quần xanh nhạt ủi kỹ và áo sơ mi phanh ngực bày ra lông ngực nhiều hơn tóc trên đầu ông.

“Mỗi năm khi tôi từ London đến đây, tôi luôn luôn mong đợi câu chuyện Giáng sinh”.

“Vậy anh kể chuyện đi, anh bạn thân ơi!” Anh thanh niên Jim bẻ lại, quần jean của anh ta vẫn còn những vết dơ vì vắt sữa bò.

“Tôi không kể được” - nhân viên hành pháp nói. “Tôi chỉ biết những giấy đối chiếu, lợi tức, những khoản nợ bị mất và chuyện giá cả”.

“Tôi lại muốn biết về những chuyện đó!” Jim nói, gương mặt anh sáng lên vẻ hứng thú muốn trêu chọc. “Có lẽ tôi sẽ học được nhiều thứ để khỏi phải vắt sữa những con bò ngu ngốc hằng ngày”.

“Chúng ta không muốn biết những kinh nghiệm của cậu, Jim ạ”. Tom vừa nói vừa vuốt râu. “Bây giờ là mùa Giáng sinh và chúng ta cần câu chuyện Giáng sinh đặc biệt”.

Căn phòng im lặng nhưng ai cũng nghe thấy tiếng gió bên ngoài đang rít mạnh hơn. Những bàn chân nhích đi và những bờ vai chạm nhau trong khi mọi người cố chen nhau tới cuối quầy rượu để né tránh cái nhìn dò hỏi của Tom. Mắt ông lướt từ người này sang người khác. Vài người nhìn lại ông một lúc lâu trước khi nhìn xuống, bối rối. Không ai sốt sắng ngồi vào chiếc ghế kể chuyện tối nay.

Đột nhiên, cánh cửa quán kẽo kẹt mở ra và cơn gió đang xô nghiêng ngả cây cối bên ngoài ầm ĩ lao vào trong quán, làm mọi thứ trang trí lắc lư dữ dội.

Tất cả mọi cặp mắt đều hướng ra cửa.

Người phụ nữ ấy có gương mặt xanh xao gần như trắng bệch, mái tóc ngắn màu sáng và đôi mắt xanh lạnh lùng. Cô ngập ngừng đứng lại, nhìn quanh quán, ngạc nhiên khi thấy quá đông người ở nơi vắng vẻ này. Cô kéo lại chiếc áo choàng màu đen quanh vai dù nó đã được giữ chặt quanh cổ bằng một sợi dây chuyền vàng nhỏ. Bên dưới lớp áo choàng, cô mặc một áo polo màu sẫm và váy đen. Cô chậm chạp đi đến chiếc ghế duy nhất còn trống ở quầy rượu. Tom đã qua ngồi trên một khúc cây, và đang sưởi ấm bên cạnh cây Giáng sinh, vẻ mặt bình thản.

“Hình như chỉ còn một chỗ ngồi trong quán. Tôi ngồi có được không?” cô hỏi.

“Nếu cô ngồi đó” - Tom ân cần nói, “cô phải kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện và đó phải là một câu chuyện Giáng sinh”.

“Tôi sẽ làm điều đó nếu mọi người muốn như vậy”. Cô vừa nói vừa tháo áo choàng và đặt trên đầu gối như để bảo vệ mình và tạo sự dễ chịu.

Người chủ đất lách qua đám đông với một ly rượu hâm nóng và trân trọng đặt vào tay cô. “Cô sẽ cần cái này để giúp cô kể chuyện, cô bạn ạ”.

Sau khi uống một hớp dài, cô đặt ly cạnh ghế và úp hai lòng bàn tay trên tay ghế cao. Ngôi quán cũ bằng gỗ có vẻ thu nhỏ lại và thật yên lặng, mọi người chăm chú nhìn cô trong khi cô bắt đầu câu chuyện.

“Giáng sinh là dịp kể về những hy vọng và những nỗi sợ hãi. Tôi muốn kể cho các bạn nghe về một ngôi trường nơi tất cả trẻ em đang học tiểu học”. Cô dừng lại một chút. “Đó là mùa Giáng sinh và bọn trẻ đang tập những bài hát mừng lễ Giáng sinh. Chen lấn nhau quanh cây đàn dương cầm của cô giáo trẻ, chúng hát những bài thánh ca. Sau đó cô giáo dạy chúng những nốt nhạc trong khuông nhạc và cách cô đọc chúng. Rồi bọn trẻ áp dụng những điều đã học. Chúng họp thành nhóm nhỏ, chọn một nốt nhạc và tạo thành hình nốt đó. Chúng cười lớn và thảo luận sôi nổi. Tất cả, ngoại trừ một cô bé, nhìn lại bản nhạc và đứng sang một bên căn phòng”.

Người phụ nữ ngừng lại và nhìn lên chiếc đồng hồ phía trên quầy rượu. Cô nói: “Nhóm thứ nhất tự tạo thành một đường thẳng trên sàn nhà với một em cuộn tròn người như trái banh ở một đầu và một em khác đứng chéo tạo thành một góc nhọn ở đầu kia.”

“Chúng em là một nốt móc đơn “chúng vui vẻ reo lên”. Nốt nhạc của chúng em rất nhanh, chúng em mang đầy sự sôi động và niềm vui”. Cả lớp vỗ tay khen ngợi. Nhóm thứ hai cũng tạo thành một đường thẳng giống như vậy trên sàn nhà, nhưng lần này không có cái đuôi cong và giải thích rằng chúng là một nốt đen. Nhạc của chúng nghiêm trang, đều đặn, chậm rãi và rõ ràng. Một tràng hoan hô nhanh chóng tiếp theo. Nhóm thứ ba nằm trên sàn nhà và tạo thành một hình bầu dục lớn. “Chúng em là một nốt tròn” - chúng tự hào nói, “nốt dài nhất trong tất cả các nốt nhạc, chúng em đến vào cuối bài nhạc, lúc mọi âm thanh chấm dứt”. Mọi người vỗ tay.

Cuối cùng, còn lại một đứa bé không thuộc nhóm nào. Cô bé này không được nhiều người thích và thường nghỉ học vì bệnh. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú và coi thường của cả lớp, em bé chậm chạp tới giữa phòng, mỗi bước đi có vẻ đau đớn và khi em ngồi xếp chân xuống sàn nhà với chiếc áo đồng phục xanh xếp cẩn thận dưới hai đầu gối nhợt nhạt, có vẻ như em thấy nhẹ nhõm vì đã làm xong việc.

“Em sẽ là một nốt nhạc chứ?” - Cô giáo trẻ hỏi. Cô biết cô bé đang bị một chứng bệnh trầm trọng.

Cô bé ngồi im lặng và hoàn toàn bất động, mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà bằng gỗ của lớp. Cô giáo quay lại các em khác và hỏi chúng: “Các em nghĩ bạn Natalie là nốt nhạc gì hôm nay?” Lập tức các cậu bé và cô bé chung quanh đồng thanh la lên, mỗi em chọn một nốt nhạc khác nhau trong trí tưởng tượng của chúng để kết hợp với cô bé đang ngồi trên sàn nhà.

Cô giáo cau mày, lo lắng. Trong lý lịch của Natalie ở trường, cô biết cô bé đã bị mất cha mẹ trong một tai nạn xe đêm Giáng sinh và em bị rối loạn tinh thần. Có thể ngay lúc này em cũng đang bệnh, vì em ngồi yên lặng quá.

Cả lớp đã ngừng la hét và đang sốt ruột đợi Natalie nói. Cuối cùng, em ngước mắt lên khỏi sàn nhà.

“Em không thật sự là một nốt nhạc. Bây giờ là Giáng sinh và em là sự yên lặng khi âm nhạc kết thúc. Em là sự hạnh phúc khi mọi nỗi buồn kết thúc, hoặc là nỗi buồn khi mọi hạnh phúc kết thúc... Rốt cuộc, mọi người muốn em là điều gì em sẽ là điều đó”.

Người phụ nữ áo đen ngước mắt lên nhìn mọi người trong quán đang đứng chung quanh, mỗi người có những hy vọng và những nỗi sợ hãi của riêng mình trong mùa Giáng sinh đang đến.

“Và đó là kết thúc câu chuyện” - cô nói.

Cô đứng lên khỏi chiếc ghế kể chuyện, chậm chạp khoác áo choàng vào và đi ra cửa. Một thanh niên đứng ở cửa giơ tay ra nắm chặt chiếc áo khoác và thô bạo hỏi:

“Cô phải nói cho chúng tôi biết. Cô là cô giáo đó phải không?”. Hình như anh ta chùn tay lại khi mắt hai người gặp nhau, rồi cô nhìn mọi người trong quán với những món trang trí Giáng sinh ở chung quanh.

“Không” - cô trả lời. “Anh muốn tôi là gì?”

Cô đi khuất ra ngoài và trong quán, người ta có thể nghe được tiếng một bông tuyết đang rơi xuống...



Trần Lê Thanh Hà dịch

Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

Viết trên cát








HT




Tôi ngồi lặng lẽ, nhìn những lá thu vàng sậm và đỏ ối, âm thầm rơi trong không gian tinh mơ quanh khu nhà quàn. Thấp thoáng vào, ra, là những người chít khăn tang trắng, gương mặt phờ phạc, buồn rầu.
Cả một trời thu im lắng, u hoài trùm phủ quanh tôi.
Gió nhẹ.
Lá thu rơi.
Người còn
Kẻ mất
Hợp rồi tan.
Bỗng nhiên, những tiếng gào khóc bật lên từ bên trong nhà quàn, vang động, xé rách không gian đang lặng lẽ ! Tiếng khóc, tiếng kể lể, tiếng thảm thiết gọi tên người vừa chết làm xôn xao những người đang hiện diện.
Nhưng bên ngoài, gió thu vẫn thổi nhẹ, lá thu vẫn thong thả rơi, đất vẫn thầm lặng, nhẫn nhục, nhận những Đến và Đi …
Ai cũng biết thế, nhưng dường như những lá thu rơi nhẹ nhàng, thanh thản hơn con người lúc ra đi. Lá lìa cành, theo gió, bay lượn êm ả như vẫy chào cây, rồi thầm lặng nằm trên mặt đất. Đất ân cần đón lá, lá an nhiên tiếp nhận nắng mưa, và lá biết rằng, rồi lá sẽ thành đất, để đất lại nuôi cây ...

Những tiếng khóc khi người-mất-người có mang chút nào ân hận vì đã chẳng tử tế đủ, khi còn nhau hay không ?
Có lẽ nhiều ân hận, người ta mới khóc than như thế ! Nếu sống với nhau mà tử tế, mà thủy chung như cây với lá thì sự ra đi chỉ là tạm biệt, là chuyển hóa.
Tử tế với nhau thì có gì ân hận lúc chia tay theo lẽ vô thường !
Tiếng gào khóc càng lúc càng bi thương. Phải chi tôi có thể kể cho người đang khóc nghe một câu chuyện ngắn mà tôi từng được nghe từ một vị giảng-sư :

*Hai huynh đệ đồng tu, khá thân thiết, đang cùng đi trên sa mạc. Hai vị nói đủ các thứ chuyện quanh đề tài tu học, và ở một đề tài, có sự bất đồng đến mức huynh thẳng tay giáng cho đệ một bạt tai.
Đệ không nói gì, quỳ xuống trên cát, dùng ngón tay viết dòng chữ “Hôm nay bạn tôi đã tát tôi.”
Hai người tiếp tục đi, không ai nói gì với ai nữa.
Ngang qua một khu sình lầy, người em hụt chân, lún xuống bùn. Lập tức, người anh đưa tay, kéo em lên. Không một lời cám ơn, hai người tiếp tục đi, ra khỏi sa mạc, tới vùng đồi núi. Người em nhìn quanh, tiến tới một tảng đá lớn, dùng những viên sỏi nhọn, vận dụng hết sức lực để viết trên đá dòng chữ “Hôm nay bạn tôi đã cứu tôi”.
Lúc đó, người anh mới lên tiếng hỏi:
- Sao lúc huynh tát đệ, đệ viết trên cát, mà lúc cứu đệ, đệ lại viết trên đá ?
- Thưa huynh, những tàn nhẫn, đau buồn, hãy viết trên cát để cát bụi thời gian xóa nhòa đi; nhưng những tử tế, ơn nghĩa phải viết trên đá mà ghi tâm khắc cốt.
Câu chuyện chỉ có thế, nhưng nước mắt tôi đã lã chã rơi vì biết rằng, giữa cõi đời chập chùng những dối gian, bội phản, tàn nhẫn này, phải có bao nhiêu bãi cát để nhân gian viết đủ ?!