Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2012

TRò chơi của cuộc sống









Lâu lắm rồi,những năm còn nhỏ.Tôi nhớ cái cảm xúc háo hức chờ ra xem đám cưới.Đám cưới ngày xưa đơn giản lắm.người ta căng một nhà bạt màu xanh ra hè phố.ngoài cửa thì dán một chữ hỉ cắt bằng giấy mầu đỏ ,ở trong có căng một tấm phông thường là trang trí
hình hai con chim bồ câu vài bông hoa ,ngày tháng và tên chú rể và cô dâu.Nhà nào có người khéo tay thì cắt lấy không thì ra hàng Mã mua về dán là xong.Hồi ấy nhà nước vẫn chưa cấm đốt pháo như bây giờ .Tôi và lũ trẻ con ở phố, cứ hễ nghe thấy tiếng pháo nổ là biết nhà có đám cưới trên phố hôm đấy,đang đón cô dâu về.thế là hò nhau chạy ùa ra ,chen lấn để xem bằng được mặt cô dâu chú rể.Rồi nếu được người nhà chú rể ra cho một nắm bánh kẹo và hạt dưa thì sướng mê tơi.Mà thời đấy, bánh kẹo của xi nghiệp Hải Hà ,Hải Châu là sang lắm rồi..

Bẵng đi rất nhiều năm.Tôi đã không còn là trẻ con .Cái cảm giác háo hức chờ xem cô dâu cũng theo năm tháng mà mất đi từ bao giờ chẳng biết nữa.Rồi hôm nay nó lại bất chợt ùa về .Nhưng đã khác xưa nhiều lắm rồi.

Số là hôm nay ở gần trường tôi có đám cưới,mà lại là đám cưới của con nhà giầu.Ngay từ khung cửa nhà cô dâu,mặt tiền khoảng 5m cao khoảng hơn 3m j đấy ,được kết toàn bộ bằng hoa Lan trắng .Mấy đứa cùng lớp tôi nói:" - Riêng tiền hoa đấy thôi chắc cũng đến 10 triệu mất" Pháo hoa của Trung quốc thì họ bắn cả thùng (vì Việt Nam đã cấm đốt pháo từ năm 94). Khi đón dâu. Họ đỗ một đãy xe, làm tắc cả khu phố vốn rộng là thế. Cô dâu chú rể và bạn bè toàn đi xe ôtô rất đẹp .Mà chỉ có hai cửa thôi, tôi không rành lắm về xe ôtô ,nên chỉ nghe mấy bạn trai nói. Một chiếc xe như thế, giá trên thị trường hiện
nay vào khoảng 300.000. USD tức là hơn 6tỷ đồng VN.Phía trước xe của cô dâu chú rể cũng kết toàn bộ bằng hoa Lan trắng. Ăn chơi đồng bộ mà. Người đến dự đám cưới thì nghe nói toàn đại gia .Bên cạnh người nào cũng có một kiều nữ chân dài sóng đôi.

Nhìn đám cưới hoành tráng ấy,vậy mà không như ngày xưa .Cái cảm giác hao hức hồi nhỏ lại chạy đâu mất, thay vào đấy là cảm giác nao nao kỳ lạ ,vì không hiểu sao tự nhiên tôi lại chợt liên tưởng đến thông tin và hình ảnh về những người dân vùng lũ miền trung, được đăng trên báo Lao Động mà tôi đọc dạo trước.Đau thương kiểu như mẹ ôm cứng con cùng chết đuối, nát lòng như vợ bơi thuyền đi cắt thuốc cho chồng ốm bị lật thuyền để lại bốn đứa con thơ. Hàng vạn ngôi nhà chìm trong biển nước. Những đứa trẻ khóc mẹ, khóc cha, những cụ già 80, 90 tuổi quần áo rách rưới, ướt sũng co ro trên nóc nhà đưa tay đón nhận những gói mì tôm cứu trợ. Những phận người chết không nơi chôn cất…Những ông lão trên 90tuổi không còn gì ngoài hai bơ gạo mốc sau trận lũ.Mấy mẹ con người Vân Kiều bên nồi cơm cứu trợ ,vừa ăn vừa rơi nước mắt vì đó là nồi cơm đầu tiên sau 60 ngày vật lộn với lũ.

Vẫn biết cuộc đời là vậy, chẳng có thể làm gì khác được.......nhưng tôi vẫn thấy cay cay trên mắt khi những hình ảnh đối lập nhau cứ hiện hữu trong tâm trí.ước gì cái đám cưới bên đường kia giảm đi một chút sang trọng và chỉ bình dị như đám cưới ngày xưa ,thì chắc chắn sự so sánh trong tôi sẽ bớt đi một phần day dứt......

DT

* ( lại gặp đám cưới nhà giầu .buồn vui lẫn cả .đúng là hòa tấu rất thú vị )