Chiều Vàng
Chiều
nhả khói màu vàng óng ánh. Cái sắc
màu lột tả nét hoàng
kim của mùa thu. Không ngăn được lòng mình bùng lên những nghĩ suy . Tôi thích
viết những điều buồn bã thất vọng vào một mẩu giấy nhỏ rồi buộc vào trái bóng,
thả nó bay lên bầu trời xa tít tắp xanh. Tan dần, hòa loãng vào mênh mông. Nơi
ấy bình yên nhé em, nhé anh, nhé bạn!
Mọi sự lựa chọn đều có thể
để lại khoảng trống rỗng phía sau. Đầu óc có thể cuồng quay vì những câu
hỏi sao không thế này, sao chẳng thế kia. Nhưng những con đường vẫn thẳng tắp
về phía trước, bước tiếp và không ngừng được cảm xúc, những cảm xúc từ con tim.
Nỗi buồn nhiều khi không thể tránh được với những tâm hồn nhạy cảm, nhưng nên
buồn vì điều gì đáng buồn thôi.Chiều xuống phố. Hà Nội mùa thu với lá vàng rơi và hàng cây cổ thụ . Lá rơi ngập hè phố, vàng vàng một cõi.Êm ả một cách tự nhiên giữa những bon chen cuộc sống. Luôn yêu Hà Nội .... Bao nhiêu điều chưa hài lòng vẫn phải tắt lịm đi trong cái nắng cái gió. Mùa thu Hà Nội chậm rãi ngấm vào hồn, say say, mê mê, liêng biêng như người vừa tàn cuộc nhậu
Trong chiều nhả nắng. Tôi đi không mục đích kiếm tìm điều gì xa hoa? Chỉ mong mỏi chờ đợi những giao thoa nghiêng vô tình trượt vào vai như chiếc lá.