Thứ Bảy, 28 tháng 7, 2012

Hoa hồng trắng cho tháng 7

















CÕNG BẠN VỀ QUÊ
Tác giả: Lý Hoài Xuân.
Với Liệt sĩ Nguyễn Hữu Nhơn.
Nguồn: Tạp chí Văn Nghệ Quân Đội số cuối tháng 5 năm 2008.


May mày vẫn còn

Không bị mối xơi

Không bị lũ cuốn trôi
như nhiều đứa khác.
Hôm chôn mày, vội vã
Đá tảng chặn nhát xẻng đào sâu
Sợ hòa bình lâu
Đồng đội ngậm ngùi,
lo lắng!

Mà hòa bình
Cũng chẳng ai tìm mày
Bao nhiêu việc
Kẻ quên
Người nhớ

Tao cứ tưởng mày đã vào Nghĩa trang
Đâu ngờ mày vẫn nằm đó!

Mẹ không còn
Cha không còn
Ở đâu cũng được
Nhưng người yêu mày 
còn cất giữ ảnh của mày.

Thôi thì cứ theo người yêu về quê
Tao bỏ mày vào ba lô
Cõng đi tàu Thống nhất

Cấm cựa quậy để nhân viên tàu biết
Họ ách lại giữa đường thì khổ mày ơi!






















Viếng chồng
Trần Ninh Hồ
-   Chị ơi!...
Chỉ gọi được thế thôi
Anh chiến sĩ đưa đường bỗng thấy nghẹn lời
Không làm sao anh còn nói nổi:
Chị đặt hoa nhầm rồi
Mộ anh ấy ở bên tay trái
Chỉ có một vòng hoa chị mang từ quê lại
Hoa viếng mộ bên này đã có chúng tôi!

- Chị hiểu ý em rồi
Xin cho chị đặt hoa bên mộ đó
Cả cánh rừng chỉ có hai ngôi mộ
Viếng mộ anh, có chị đến đây rồi!

Tây Trường Sơn 1972























Nhớ về đồng đội
Có bao giờ quên được đồng đội ơi!

Mộ phần các anh ở nhiều vùng đất nước

Dẫu những mộ phần chúng tôi chưa tìm được

Đất nơi nào cũng là đất quê hương.



Nhớ lúc hành quân anh nằm lại chiến trường

Vĩnh biệt anh không nén hương để thắp

Mới thấu hiểu sự tận cùng đau xót

Từng cuộc chia ly nóng bỏng căm hờn.



Thương những chàng trai chưa biết đến nụ hôn

Chữ "yêu" tôi tìm cũng vắng trong nhật ký

Chỉ ăm ắp những dòng chứa chan về mẹ

Hỏi trang nào dành trọn vẹn cho em?



Thương những chàng trai tôi chưa kịp quen

Mới đôi lời hỏi thăm miền Bắc

Đã vội hành quân cùng nhau đánh giặc

Đêm vẫn đêm trường sao phải tiễn anh đi?



Các anh mãi là những ánh sao khuê

Còn chúng tôi vẫn trong đội ngũ

Nhớ về các anh không bao giờ là đủ

Nghĩa tình này đâu biết đến phôi phai.

AChau (Theo bulletin.vnu.edu.vn)















Nghe tắc kè kêu trong thành phố
tác giả: Nguyễn Duy




Tháng Hai4

tắc kè

tắc kè

tôi giật mình

nghe
trên cành me góc đường Công Lý cũ
cái âm thanh của rừng lạc về thành phố
con tắc kè
sao mày ở đây?
sáng ra nhìn soi mói mọi cành cây
chả thấy con tắc kè đâu cả
khi chùm đèn thuỷ ngân xanh lên trong vòm lá
tắc kè kêu như tiếng ai vọng về
chợt hiện về thăm thẳm núi non kia
dưới lá là hầm, là tăng, là võng
là cơn sốt rét rừng vàng bủng
là muỗi, vắt, bom, mìn, vực sâu, đèo trơn
những đoàn quân đi xuyên Trường Sơn
ngủ ôm súng suốt một thời tuổi trẻ
đêm trăn trở đố nhau
bao giờ về thành phố?
con tắc kè nghe, nhanh nhảu nói: sắp về
sắp về
sắp về…
người bạn tôi rung võng cười khoái trá
ấy là lúc những cánh rừng trút lá
mùa khô năm một ngàn chín trăm bảy tư
ăn tết rừng xong, từ giã chú tắc kè
chúng tôi xuôi, ào ào cơn lũ đổ
các binh đoàn tràn vào thành phố
đang mùa thay lá những hàng me
lá me vàng lăn tăn trải thảm phố hè
chồi non lăn tăn nơi đầu cành run rẩy
cơn gió thoảng chút hương rừng đâu đấy
hạt mưa đầu mùa trong suốt giữa lòng tay
người bạn tôi không về tới nơi này
anh gục ngã bên kia cầu Xa lộ
anh nằm lại trước cửa vào thành phố
giây phút lạnh lùng chấm dứt cuộc chiến tranh
đồng đội, bao người không về tới như anh
nằm lại Cầu Bông, Đồng Dù và xa nữa
tất cả họ, suốt một thời máu lửa
đều ước ao thật giản dị:
sắp về.
qua hai mùa thay lá những hàng me
cái tết hoà bình thứ ba đã tới
chao ôi nhớ tết rừng không hương khói
đốt nhang lên
chợt hiện tiếng tắc kè
tôi giật mình
nghe
có ai nói ở cành me
sắp về…
TP.Hồ Chí Minh, Tết Mậu Ngọ,

Về đi anh

Thắng đen ơi ! Trinh sát mãi mà chi. Về đi!

Thắng Đen ơi ! mẹ đã thấy anh rồi

Anh hãy về đi! Đừng trinh sát nữa

Chặng đường  xưa anh mới đi một nửa

Đích cuối cùng bao đồng đội thay anh

Ở lại chiến trường, hơn ba mươi năm

Anh vẫn miệt mài, thời gian trẻ mãi

Mẹ vẫn từng ngày ngóng anh trở lại

Về đi anh! Về với mẹ đi anh.

Mẹ lưng còng tuổi ngoại tám mươi

Vẫn đau đáu chờ anh dù biết là vô vọng

Mẹ vẫn gọi anh như hồi đi học

Thắng Đen ơi! Sao mãi không về ?

Về đi anh! Thôi hãy về đi.

Mẹ đã biết anh không về được nữa

Mẹ đã đến tìm anh giữa cao nguyên đất đỏ

Máu xương anh, nhuộm đỏ nơi này

Nước mắt nhạt nhòa, run rẩy bàn tay

Gói nắm đất nơi anh ngã xuống

Nâng niu như bế con thời bú mớm

Mẹ đưa anh về - Nơi anh sinh ra

Về đi anh! Đất đã nở hoa

Cuộc sống hôm nay có anh trong đó

Vẫn là anh – Mãi thời trai trẻ

Về đi anh, về cho mẹ yên lòng

Thắp một nén nhang, nhớ về anh Làm dịu lại nỗi đau – Lòng mẹ

Về đi anh, nhớ về anh nhé

Thắng đen ơi! Chinh chiến đã qua rồi
Hoàng Liêm
Lời thỉnh cầu ở nghĩa trang Đồng Lộc
-Vương Trọng-


- Mười bát nhang, hương cắm thế đủ rồi

 Còn hương nữa dành phần cho đất

 Ngã xuống nơi này đâu chỉ có chúng tôi

 Bao xương máu mới làm nên Đồng Lộc

 Lòng tưởng nhớ xin chia đều khắp

 Như cỏ trong thung, như nắng trên đồi.




- Kìa, cỏ may khâu nặng ống quần

 Ơi các em tuổi quàng khăn đỏ

 Bên bia mộ xếp hàng nghiêm trang quá

 Thương các Chị phải không? Thì hãy quay về

 Tìm cây non trồng lên đồi Trọ Voi và bao vùng đất trống
 Các Chị nằm còn khát bóng cây che.


- Hai mươi tám năm trôi qua, chúng tôi không thêm một tuổi nào

 Ba lần chuyển chỗ nằm, lại trở về Đồng Lộc

 Thương chúng tôi, các bạn ơi, đừng khóc

 Về bón chăm cho lúa được mùa hơn

 Bữa ăn cuối cùng, mười chị em không có gạo

 Nắm mì luộc chia nhau rồi vác cuốc ra đường.




- Cần gì ư? Lời ai hỏi trong chiều

 Chúng tôi chưa có chồng và chưa ngỏ lời yêu

 Ngày bom vùi tóc tai bết đất

 Nằm xuống mộ rồi mái đầu chưa gội được

 Thỉnh cầu đất cằn cỗi nghĩa trang

 Cho mọc dậy vài cây bồ kết
 Hương chia đều trong hư ảo khói nhang.
(1995)