Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

Xả stress



Sau những ngày stress nghe lời đàn anh khuyên .thế là gác lại tất cả xách ba lô lên đường .Điểm m chọn là thị trấn SAPa . nhảy  xe ôm từ nhà ra ga HN đúng 19h40 tầu chạy .....đói kinh khủng vì từ chiều chưa kịp ăn gì thế mà phải đợi mại mới đc hộp mỳ của nhà tầu ...chưa bao giờ ăn mỳ mà thấy ngon thế...ngồi ghế mềm mà vẫn thấy khó chịu thế là sau một hồi thì thầm to nhỏ với chị soát vé m mất thêm 2t5n nữa và có được một chỗ nằm tương đối ổn .Giờ chỉ việc cắm tai phôn và ngủ........4h30 tầu đến ga Lào Cai ...xuông tầu mưa lất phất ,trời vẫn tối om  ,quyết định không đi ô tô lên SP ngay mà tìm nhà trọ ngủ tiếp 7h30 sáng mới chạy xe máy lên ...tại muốn ngắm cảnh vì nghe nói đường từ LC lên cũng rất đẹp ....mà đẹp thật mây và núi cứ quấn quện vào nhau ,tình không chịu nổi... hơi hướng của núi rừng tràn ngập không gian .Đường thì đoạn mưa đoạn nắng. Càng lên cao nhiệt độ càng giảm ,bắt đầu thấy se lạnh (mà m thì thích nhất cảm giác này ) hai bên đường thỉnh thoảng có vài dòng suối nhỏ chảy ngoằn ngèo từ trên núi xuống như những sởi chỉ mỏng tang. Đưa mắt ra xa ,lác đác đã nhìn thấy những căn nhà của người dân tộc trên lưng chừng núi. M cứ thắc mắc trong đầu là ko biêt có điện đóm gì trong những căn nhà trên núi ấy ko ?Ruộng bậc thang bắt đầu hiển ra, đúng là như tranh vẽ....chạy lên thêm đoạn nữa hai bên đường đã thấy người Mông hay Dao gì đấy bán những giỏ đào và mận ,định nhẩy xuống mua ngay, nhưng nghĩ lại thôi để lúc về .......vào đến thị trấn ấn tượng đầu tiên là những giỏ hoa tươi và lá xanh ngắt, đc treo lủng lẳng hay để ở bậc trước cửa những căn nhà ...(HN có nhưng đố mà xanh tươi đc như thế ) ...nhà thờ đá hiện ra thế là m đã đặt chân đến trung taanm thị trân SP.Lang thang, ngơ ngác một hồi như trẻ con lần đầu đc đi công viên. M sà xuống những mẹt hàng thổ cẩm của người dân tộc nhìn cái gì cũng thích cũng muốn , nhưng phải kiềm lại ko đến lúc về mà cạn tiền thì gay  .Ngồi giữa thị trấn nhỏ và đẹp đến nao lòng thật ko thể tả đc cảm xúc lúc này .(tự thấy m thật thông minh khi quyết định lên SP xả stress)
 Gần trưa thì mình cũng leo lên đến Sân mây và cổng trời một,rất may hôm ấy có nắng nên từ Sân mây có thể nhìn rất rõ toàn cảnh thị trấn SP. đường xuống ghé qua khu vườn Hàm Rồng . Phải nói là hoa ở đây nhiều và đẹp, không phải những loại hoa kiêu sa nhưng những bông hoa nhỏ này lại mang một vẻ đẹp rất riêng của núi rừng ....
 Khi về đến gần khách sạn thì đã qua trưa ,ghé vào một quán nhỏ ăn bữa cơm đầu tiên của thị trấn ,chỉ có susu luộc ,cải xoong xào và cá hồi nấu năng chua , nhưng ngon vô cùng một phần do đói còn phầm còn lại (phần hơn nhé ) là do cách chế biến và đồ thì qua tươi . Chọn cho mình một khách sạn nhỏ nằm cách trung tâm khá xa phải đi bộ từ tt lên hơn 1km nhưng yên tĩnh .KS tại thị trấn này ko có điều hòa hay quạt gì hết nên ta có thể tận hưởng được hết cái lạnh tự nhiên .Phòng ở tầng hai mở cửa bancong ra là nhìn thấy núi và mây .dưới sân Ks thì rất nhiều những chậu hoa nhỏ xinh đủ loại đủ màu sắc....mới đến thị trấn vùng cao này có mấy tiếng đồng hồ mà mình gần như bỏ lại tất cả những gì  là Áp lực, chán nản, mệt mỏi, nói chung là những cảm xúc đè nén, kinh khủng của những ngày qua ....thở phào














Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2012

Dằn vặt một mùa hoa












Thôi đừng

dằn vặt một mùa hoa
vì một lời kinh đã cũ
Phố đời bây giờ chật chội lắm
những tiếng ăn năn
Ngoài kia lá khóc than
...
bằng tiếng khóc của loài người
Để mùa thu cứ đau
đau như nhát dao cắm vào thịt da một chiều xưng tội

Thôi đừng
oán trách câu ca
bởi một nốt trầm
bâng quơ
rất nhạt
Mùa Thu chết thật rồi
góc nhớ chẳng buông nổi tiếng thở than
Đừng hát thánh ca tưởng niệm chi
cho mùa thêm tội lỗi
Cứ bỏ mặc lá khóc tiếng khóc của loài người
có khi siêu thoát một vong hồn

Thôi đừng
nhìn nhau
bằng đôi mắt  với những giọt lệ màu đen
Những ngọt lịm hôm nào
và cả những đắng ngắt hôm nay
sẽ nối gót mùa thu về miền xa thẳm
Ký ức sẽ ngủ yên
trong tiếng lá khóc ngày mùa thu khâm liệm
Biết đâu đêm cầu hồn
thu lại về
bừng cháy một môi hôn






Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2012

TRò chơi của cuộc sống









Lâu lắm rồi,những năm còn nhỏ.Tôi nhớ cái cảm xúc háo hức chờ ra xem đám cưới.Đám cưới ngày xưa đơn giản lắm.người ta căng một nhà bạt màu xanh ra hè phố.ngoài cửa thì dán một chữ hỉ cắt bằng giấy mầu đỏ ,ở trong có căng một tấm phông thường là trang trí
hình hai con chim bồ câu vài bông hoa ,ngày tháng và tên chú rể và cô dâu.Nhà nào có người khéo tay thì cắt lấy không thì ra hàng Mã mua về dán là xong.Hồi ấy nhà nước vẫn chưa cấm đốt pháo như bây giờ .Tôi và lũ trẻ con ở phố, cứ hễ nghe thấy tiếng pháo nổ là biết nhà có đám cưới trên phố hôm đấy,đang đón cô dâu về.thế là hò nhau chạy ùa ra ,chen lấn để xem bằng được mặt cô dâu chú rể.Rồi nếu được người nhà chú rể ra cho một nắm bánh kẹo và hạt dưa thì sướng mê tơi.Mà thời đấy, bánh kẹo của xi nghiệp Hải Hà ,Hải Châu là sang lắm rồi..

Bẵng đi rất nhiều năm.Tôi đã không còn là trẻ con .Cái cảm giác háo hức chờ xem cô dâu cũng theo năm tháng mà mất đi từ bao giờ chẳng biết nữa.Rồi hôm nay nó lại bất chợt ùa về .Nhưng đã khác xưa nhiều lắm rồi.

Số là hôm nay ở gần trường tôi có đám cưới,mà lại là đám cưới của con nhà giầu.Ngay từ khung cửa nhà cô dâu,mặt tiền khoảng 5m cao khoảng hơn 3m j đấy ,được kết toàn bộ bằng hoa Lan trắng .Mấy đứa cùng lớp tôi nói:" - Riêng tiền hoa đấy thôi chắc cũng đến 10 triệu mất" Pháo hoa của Trung quốc thì họ bắn cả thùng (vì Việt Nam đã cấm đốt pháo từ năm 94). Khi đón dâu. Họ đỗ một đãy xe, làm tắc cả khu phố vốn rộng là thế. Cô dâu chú rể và bạn bè toàn đi xe ôtô rất đẹp .Mà chỉ có hai cửa thôi, tôi không rành lắm về xe ôtô ,nên chỉ nghe mấy bạn trai nói. Một chiếc xe như thế, giá trên thị trường hiện
nay vào khoảng 300.000. USD tức là hơn 6tỷ đồng VN.Phía trước xe của cô dâu chú rể cũng kết toàn bộ bằng hoa Lan trắng. Ăn chơi đồng bộ mà. Người đến dự đám cưới thì nghe nói toàn đại gia .Bên cạnh người nào cũng có một kiều nữ chân dài sóng đôi.

Nhìn đám cưới hoành tráng ấy,vậy mà không như ngày xưa .Cái cảm giác hao hức hồi nhỏ lại chạy đâu mất, thay vào đấy là cảm giác nao nao kỳ lạ ,vì không hiểu sao tự nhiên tôi lại chợt liên tưởng đến thông tin và hình ảnh về những người dân vùng lũ miền trung, được đăng trên báo Lao Động mà tôi đọc dạo trước.Đau thương kiểu như mẹ ôm cứng con cùng chết đuối, nát lòng như vợ bơi thuyền đi cắt thuốc cho chồng ốm bị lật thuyền để lại bốn đứa con thơ. Hàng vạn ngôi nhà chìm trong biển nước. Những đứa trẻ khóc mẹ, khóc cha, những cụ già 80, 90 tuổi quần áo rách rưới, ướt sũng co ro trên nóc nhà đưa tay đón nhận những gói mì tôm cứu trợ. Những phận người chết không nơi chôn cất…Những ông lão trên 90tuổi không còn gì ngoài hai bơ gạo mốc sau trận lũ.Mấy mẹ con người Vân Kiều bên nồi cơm cứu trợ ,vừa ăn vừa rơi nước mắt vì đó là nồi cơm đầu tiên sau 60 ngày vật lộn với lũ.

Vẫn biết cuộc đời là vậy, chẳng có thể làm gì khác được.......nhưng tôi vẫn thấy cay cay trên mắt khi những hình ảnh đối lập nhau cứ hiện hữu trong tâm trí.ước gì cái đám cưới bên đường kia giảm đi một chút sang trọng và chỉ bình dị như đám cưới ngày xưa ,thì chắc chắn sự so sánh trong tôi sẽ bớt đi một phần day dứt......

DT

* ( lại gặp đám cưới nhà giầu .buồn vui lẫn cả .đúng là hòa tấu rất thú vị )










Thứ Bảy, 28 tháng 7, 2012

Hoa hồng trắng cho tháng 7

















CÕNG BẠN VỀ QUÊ
Tác giả: Lý Hoài Xuân.
Với Liệt sĩ Nguyễn Hữu Nhơn.
Nguồn: Tạp chí Văn Nghệ Quân Đội số cuối tháng 5 năm 2008.


May mày vẫn còn

Không bị mối xơi

Không bị lũ cuốn trôi
như nhiều đứa khác.
Hôm chôn mày, vội vã
Đá tảng chặn nhát xẻng đào sâu
Sợ hòa bình lâu
Đồng đội ngậm ngùi,
lo lắng!

Mà hòa bình
Cũng chẳng ai tìm mày
Bao nhiêu việc
Kẻ quên
Người nhớ

Tao cứ tưởng mày đã vào Nghĩa trang
Đâu ngờ mày vẫn nằm đó!

Mẹ không còn
Cha không còn
Ở đâu cũng được
Nhưng người yêu mày 
còn cất giữ ảnh của mày.

Thôi thì cứ theo người yêu về quê
Tao bỏ mày vào ba lô
Cõng đi tàu Thống nhất

Cấm cựa quậy để nhân viên tàu biết
Họ ách lại giữa đường thì khổ mày ơi!






















Viếng chồng
Trần Ninh Hồ
-   Chị ơi!...
Chỉ gọi được thế thôi
Anh chiến sĩ đưa đường bỗng thấy nghẹn lời
Không làm sao anh còn nói nổi:
Chị đặt hoa nhầm rồi
Mộ anh ấy ở bên tay trái
Chỉ có một vòng hoa chị mang từ quê lại
Hoa viếng mộ bên này đã có chúng tôi!

- Chị hiểu ý em rồi
Xin cho chị đặt hoa bên mộ đó
Cả cánh rừng chỉ có hai ngôi mộ
Viếng mộ anh, có chị đến đây rồi!

Tây Trường Sơn 1972























Nhớ về đồng đội
Có bao giờ quên được đồng đội ơi!

Mộ phần các anh ở nhiều vùng đất nước

Dẫu những mộ phần chúng tôi chưa tìm được

Đất nơi nào cũng là đất quê hương.



Nhớ lúc hành quân anh nằm lại chiến trường

Vĩnh biệt anh không nén hương để thắp

Mới thấu hiểu sự tận cùng đau xót

Từng cuộc chia ly nóng bỏng căm hờn.



Thương những chàng trai chưa biết đến nụ hôn

Chữ "yêu" tôi tìm cũng vắng trong nhật ký

Chỉ ăm ắp những dòng chứa chan về mẹ

Hỏi trang nào dành trọn vẹn cho em?



Thương những chàng trai tôi chưa kịp quen

Mới đôi lời hỏi thăm miền Bắc

Đã vội hành quân cùng nhau đánh giặc

Đêm vẫn đêm trường sao phải tiễn anh đi?



Các anh mãi là những ánh sao khuê

Còn chúng tôi vẫn trong đội ngũ

Nhớ về các anh không bao giờ là đủ

Nghĩa tình này đâu biết đến phôi phai.

AChau (Theo bulletin.vnu.edu.vn)















Nghe tắc kè kêu trong thành phố
tác giả: Nguyễn Duy




Tháng Hai4

tắc kè

tắc kè

tôi giật mình

nghe
trên cành me góc đường Công Lý cũ
cái âm thanh của rừng lạc về thành phố
con tắc kè
sao mày ở đây?
sáng ra nhìn soi mói mọi cành cây
chả thấy con tắc kè đâu cả
khi chùm đèn thuỷ ngân xanh lên trong vòm lá
tắc kè kêu như tiếng ai vọng về
chợt hiện về thăm thẳm núi non kia
dưới lá là hầm, là tăng, là võng
là cơn sốt rét rừng vàng bủng
là muỗi, vắt, bom, mìn, vực sâu, đèo trơn
những đoàn quân đi xuyên Trường Sơn
ngủ ôm súng suốt một thời tuổi trẻ
đêm trăn trở đố nhau
bao giờ về thành phố?
con tắc kè nghe, nhanh nhảu nói: sắp về
sắp về
sắp về…
người bạn tôi rung võng cười khoái trá
ấy là lúc những cánh rừng trút lá
mùa khô năm một ngàn chín trăm bảy tư
ăn tết rừng xong, từ giã chú tắc kè
chúng tôi xuôi, ào ào cơn lũ đổ
các binh đoàn tràn vào thành phố
đang mùa thay lá những hàng me
lá me vàng lăn tăn trải thảm phố hè
chồi non lăn tăn nơi đầu cành run rẩy
cơn gió thoảng chút hương rừng đâu đấy
hạt mưa đầu mùa trong suốt giữa lòng tay
người bạn tôi không về tới nơi này
anh gục ngã bên kia cầu Xa lộ
anh nằm lại trước cửa vào thành phố
giây phút lạnh lùng chấm dứt cuộc chiến tranh
đồng đội, bao người không về tới như anh
nằm lại Cầu Bông, Đồng Dù và xa nữa
tất cả họ, suốt một thời máu lửa
đều ước ao thật giản dị:
sắp về.
qua hai mùa thay lá những hàng me
cái tết hoà bình thứ ba đã tới
chao ôi nhớ tết rừng không hương khói
đốt nhang lên
chợt hiện tiếng tắc kè
tôi giật mình
nghe
có ai nói ở cành me
sắp về…
TP.Hồ Chí Minh, Tết Mậu Ngọ,

Về đi anh

Thắng đen ơi ! Trinh sát mãi mà chi. Về đi!

Thắng Đen ơi ! mẹ đã thấy anh rồi

Anh hãy về đi! Đừng trinh sát nữa

Chặng đường  xưa anh mới đi một nửa

Đích cuối cùng bao đồng đội thay anh

Ở lại chiến trường, hơn ba mươi năm

Anh vẫn miệt mài, thời gian trẻ mãi

Mẹ vẫn từng ngày ngóng anh trở lại

Về đi anh! Về với mẹ đi anh.

Mẹ lưng còng tuổi ngoại tám mươi

Vẫn đau đáu chờ anh dù biết là vô vọng

Mẹ vẫn gọi anh như hồi đi học

Thắng Đen ơi! Sao mãi không về ?

Về đi anh! Thôi hãy về đi.

Mẹ đã biết anh không về được nữa

Mẹ đã đến tìm anh giữa cao nguyên đất đỏ

Máu xương anh, nhuộm đỏ nơi này

Nước mắt nhạt nhòa, run rẩy bàn tay

Gói nắm đất nơi anh ngã xuống

Nâng niu như bế con thời bú mớm

Mẹ đưa anh về - Nơi anh sinh ra

Về đi anh! Đất đã nở hoa

Cuộc sống hôm nay có anh trong đó

Vẫn là anh – Mãi thời trai trẻ

Về đi anh, về cho mẹ yên lòng

Thắp một nén nhang, nhớ về anh Làm dịu lại nỗi đau – Lòng mẹ

Về đi anh, nhớ về anh nhé

Thắng đen ơi! Chinh chiến đã qua rồi
Hoàng Liêm
Lời thỉnh cầu ở nghĩa trang Đồng Lộc
-Vương Trọng-


- Mười bát nhang, hương cắm thế đủ rồi

 Còn hương nữa dành phần cho đất

 Ngã xuống nơi này đâu chỉ có chúng tôi

 Bao xương máu mới làm nên Đồng Lộc

 Lòng tưởng nhớ xin chia đều khắp

 Như cỏ trong thung, như nắng trên đồi.




- Kìa, cỏ may khâu nặng ống quần

 Ơi các em tuổi quàng khăn đỏ

 Bên bia mộ xếp hàng nghiêm trang quá

 Thương các Chị phải không? Thì hãy quay về

 Tìm cây non trồng lên đồi Trọ Voi và bao vùng đất trống
 Các Chị nằm còn khát bóng cây che.


- Hai mươi tám năm trôi qua, chúng tôi không thêm một tuổi nào

 Ba lần chuyển chỗ nằm, lại trở về Đồng Lộc

 Thương chúng tôi, các bạn ơi, đừng khóc

 Về bón chăm cho lúa được mùa hơn

 Bữa ăn cuối cùng, mười chị em không có gạo

 Nắm mì luộc chia nhau rồi vác cuốc ra đường.




- Cần gì ư? Lời ai hỏi trong chiều

 Chúng tôi chưa có chồng và chưa ngỏ lời yêu

 Ngày bom vùi tóc tai bết đất

 Nằm xuống mộ rồi mái đầu chưa gội được

 Thỉnh cầu đất cằn cỗi nghĩa trang

 Cho mọc dậy vài cây bồ kết
 Hương chia đều trong hư ảo khói nhang.
(1995)