Những ngôi nhà giống hệt nhau trải dài, đều
đặn .Tôi hỏi thăm vào nhà anh . Nhà anh cũng vậy, chỉ khác phía trước sân có trồng
hai cây Bạch Đàn...
Mưa lất phất .Mầu trời xam xám, rầu rĩ.Những bãi cỏ xung quanh bắt đầu ngậm nước.Hai cây Bạch Đàn im lìm rũ tóc. Mưa như bụi như sương phủ lên những ngôi nhà một màu bàng bạc, day dứt. Thời gian như ngừng lại nơi đây...Thỉnh thoảng có bước chân ai đó lạo xạo chen giữa những âm thanh lanh lảnh của gió. Phảng phất mùi hương trầm....
Tôi ngồi xuống thềm nhà anh. Người anh vừa thân quen, vừa xa lạ.
Lác đác vài đám rêu trễ nải trên tường nhà, những bậc thềm bằng xi măng nhẵn thín vì được thời gian bào mòn.
Anh im lặng , nụ cười nhẹ như tan trong khói hương . Ánh mắt như đám sương mờ vẫn luôn dõi về nơi vô định . ....
Trong cái chốn vô định ấy, là xưởng dệt nhỏ của cha anh? Là dáng mẹ anh buồn và đẫm nước bên những gánh cỏ mới cắt ? Là những người anh, người em trong gia đình 14 người con ấy ? Là những năm học phổ thong luôn đứng đầu lớp, những lần đi bộ 4 cây số đến trường, hay đạp xe mấy chục cây lên thư viện Hà Nội? Là hình ảnh cô người yêu tên P mà anh không bao giờ dám ngỏ lời? Là khi chờ gọi nhập ngũ, đã thi đỗ vào Khoa Toán - Cơ của trường Đại học Tổng Hợp Hà Nội , rồi bỏ đó vào chiến trường ngày ấy...
Mưa lất phất .Mầu trời xam xám, rầu rĩ.Những bãi cỏ xung quanh bắt đầu ngậm nước.Hai cây Bạch Đàn im lìm rũ tóc. Mưa như bụi như sương phủ lên những ngôi nhà một màu bàng bạc, day dứt. Thời gian như ngừng lại nơi đây...Thỉnh thoảng có bước chân ai đó lạo xạo chen giữa những âm thanh lanh lảnh của gió. Phảng phất mùi hương trầm....
Tôi ngồi xuống thềm nhà anh. Người anh vừa thân quen, vừa xa lạ.
Lác đác vài đám rêu trễ nải trên tường nhà, những bậc thềm bằng xi măng nhẵn thín vì được thời gian bào mòn.
Anh im lặng , nụ cười nhẹ như tan trong khói hương . Ánh mắt như đám sương mờ vẫn luôn dõi về nơi vô định . ....
Trong cái chốn vô định ấy, là xưởng dệt nhỏ của cha anh? Là dáng mẹ anh buồn và đẫm nước bên những gánh cỏ mới cắt ? Là những người anh, người em trong gia đình 14 người con ấy ? Là những năm học phổ thong luôn đứng đầu lớp, những lần đi bộ 4 cây số đến trường, hay đạp xe mấy chục cây lên thư viện Hà Nội? Là hình ảnh cô người yêu tên P mà anh không bao giờ dám ngỏ lời? Là khi chờ gọi nhập ngũ, đã thi đỗ vào Khoa Toán - Cơ của trường Đại học Tổng Hợp Hà Nội , rồi bỏ đó vào chiến trường ngày ấy...
Tôi đặt nhẹ bó hoa
hồng trắng và quyển nhật kí của anh lên thềm nhà. Quyển nhật ký nằm lặng lẽ, nhưng tôi biết trong
lòng nó chất chứa niềm hi vọng, nỗi buồn và cả tình yêu....?
Gió bắt đầu lật giở từng trang ...
“Nhiều lúc mình cũng không ngờ nổi rằng mình đã đến đây. Không ngờ rằng trên mũ là một ngôi sao. Trên cổ áo là quân hàm đỏ. Cuộc đời bộ đội đến với mình tự nhiên quá, bình thản quá và cũng đột ngột quá”
........................................................................................................................Gió bắt đầu lật giở từng trang ...
“Nhiều lúc mình cũng không ngờ nổi rằng mình đã đến đây. Không ngờ rằng trên mũ là một ngôi sao. Trên cổ áo là quân hàm đỏ. Cuộc đời bộ đội đến với mình tự nhiên quá, bình thản quá và cũng đột ngột quá”
"Cuộc đời bộ đội đâu dễ dàng như thế. Mình đã khóc, nước mắt giàn giụa, khi các bạn tiễn mình đi, khi buổi lễ kết thúc, khi bài Quốc ca rung bầu không khí trong lành trên Trường Tổng hợp. Bản nhạc này đây, bao lần mình đã nghe, đã cúi đầu suy nghĩ. Nhưng hôm nay mới thực hiểu, thực cảm một điều giản dị: Bài Quốc ca của ta, của ta! "
“Hơn cả khi trên tay phập phồng tờ quyết định. Vui sướng, tự hào, cảm động làm sao khi trên người ta là bộ quân phục xanh màu lá. Anh sinh viên quen màu trắng áo của cánh cò, quen màu xanh da trời tháng nắng... Mình trút bỏ không thương tiếc, và trìu mến khoác lên mình màu xanh ấy. Màu xanh của núi đồi và thảo nguyên, của ước mơ và hi vọng. Màu xanh bất diệt của sự sống. ……………….”
"Trên mũ là ngôi sao. Ta lặng ngắm ngôi sao, như hồi nào ta chỉ cho bạn: Kia là sao Hôm yêu dấu… Nhưng khác hơn một chút. Bây giờ, ta đọc trong ngôi sao ấy, ánh lửa cầu vòng của trận công đồn, màu đỏ của lửa, của máu…
Ta thấy trong màu kỳ diệu ấy, có cả hồng cầu của trái tim ta….”
“Vừa ao ước thế, vừa buồn vì mình đang ngồi ở đây, dưới trời mưa thanh thản, rồi sắp lên tàu đến Mỏ Trạng, Yên Thế diễn tập. Nhưng ra ga, thì lính ồ lên phấn khởi, đầu tàu hướng về phía Hà Nội – “Đi” rồi! Thế là nhất định vào trong ấy. Vội vàng viết thư – Tàu qua Cửa Nam những cánh thư trắng bay ào ạt xuống đường - Gửi hộ nhé, gửi hộ nhé – Báo cho những người than của chúng tôi rằng chúng tôi đã xa Hà Nội, lúc ấy là 12 giờ trưa 9.4.1972”
“Chân bước trên rơm thơm, khó ai định liệu được mình còn ao ước cuộc sống nào hơn thế nữa. Mặc dù hạnh phúc ấy mỏng manh như chính số người nhận ra cảm xúc ấy là hạnh phúc của cuộc đời…”.
“Bất kỳ một sự vinh quang nào cũng cần phải trả bằng một giá. Và khó khăn gian khổ càng nhiều và thử thách càng nhiều, sự vinh quang đó còn trở nên rực rỡ. Chúng ta đừng đi tìm những chân lý sâu xa đơn
thuần qua những áng văn và những bài thơ và bài toán.
30-4-1975, T. sẽ trả lời cho P. câu: Hạnh phúc là gì?”
“Không ai muốn cuộc đời mình phải buồn bã cả, nhưng rất ít người trên đời này đạt được điều mình mong muốn. Mất mát nhiều, nhưng cố gắng làm sao cho mình khỏi thất vọng, khỏi phải mất nghị lực luôn hun cháy lòng mình. Đó mới là điều quan trọng”
“Mùa đông chưa về đến đây. Mình yêu cái chuyển tiếp giữa hai mùa này, xốn xang trong lòng nhiều kỷ niệm. Cây sầu đông chưa nở ra những mối sầu cho mình an ủi. Chùm quả chín vàng lấm tấm trên tà áo
xanh của bầu trời, nhắc mình nhớ vể cái ngõ hẹp vào nhà. Ao cô Tơ còn mọc trên làn nước chùm hoa lau cho tụi con trai đánh trận hay không? Mấy cây hồng bì, cây nhãn bên sân hàng xóm có còn hay không, ngày trước, đấy là nơi tụi trẻ bán hàng và đám cưới; cái dù vàng che cô dâu, chú rể, giờ tơi tả khắp bốn phương.
Kỷ niệm càng dâng lên và trào ra như nướcm mắt. Sáng lạnh nhiều sương, gió táp, cây trên đồi chắc là buốt lắm, nằm nghĩ về những người thân yêu mà se thắt trái tim”.
................................................................................................................................
..................................................................................................................
"Và bây giờ, tạm biệt cuốn Nhật ký đầu tiên của đời lính. Không kịp xem lại một lần. Không kịp chữa những âm bằng âm trắc trong cấu trúc một câu văn vội vàng và bụi bặm...
Ngày mai, ngày kia... Phải để lại tất cả ở đằng sau. Tôi không thể để cho ai đọc những dòng suy nghĩ này. Trừ khi tôi không còn sống mà gìn giữ nữa...
...Kẻ thù không cho tôi ở lại. Phải đi. Tôi sẽ gửi về cuốn nhật ký này, khi nào trở lại, khi nào trở lại tôi sẽ viết nốt những gì lớn lao mà tôi đã trải qua từ khi xa nó, xa cuốn nhật ký thân yêu của đời lính.
Ừ, nếu như tôi không trở lại, ai sẽ thay tôi viết tiếp những dòng sau này? Tôi chỉ ao ước rằng, ngày mai, những trang giấy còn lại đằng sau sẽ toàn là những dòng vui vẻ và đông đúc. Đừng để trống trải và bí ẩn như những trang giấy này."
...................................................................................................................................................
Mưa nặng hạt dần.Quyển nhật kí bắt đầu ngấm nước ,từng con chữ nhòe đi... Những bông hồng run rẩy nhưng mưa sẽ chẳng làm gì được chúng. Chúng mang một thứ màu không bao giờ phai ....
Rất nhiều năm sau khi anh đi . Đài, báo và nhiều phương tiện đã đưa tin về quyển nhật kí, về những gì của anh ...... Nhưng ồn ào đấy rồi lại lặng xuống đấy . Người yêu tên P của anh cũng đã trở lại nơi vốn thuộc về chị . Tất cả trả lại cho anh những khoảng lặng bình yên vốn có ............
Ai đó đã nói. Niềm tin, tình yêu....đã một lần ghé đến sẽ ở lại mãi mãi ... Anh cũng vậy phải không anh?
Gió ngàn năm không già, màu nắng ngàn năm không phai .....
Ở lại tuổi 20 thật bình yên anh nhé.
DT
* đọc
xong Mãi mãi tuổi hai mươi và đi thăm mộ liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc từ rất lâu rôi
nhưng hôm nay mình mới viết những dòng này xin gửi tới anh và những liệt sĩ như
một lời tri ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.