Thứ Năm, 19 tháng 6, 2014

Starry night








 Starry night - Vincent Willem van Gogh .




Hàng đêm, hình bóng người họa sĩ cô đc ta mình bên ca s phòng bệnh, viện tâm thần Saint -Paul-de-Mausole. Ngắm nhìn bầu trời lấp lánh.

Đêm đầy sao, đầy sao

Bức tranh nhuốm màu xanh và xám
Hãy trải tầm mắt trong 1 ngày mùa hạ
Với đôi mắt nhìn rõ mảng tối trong tâm hồn
Với bón đổ trên những ngọn đồi
Tựa hồ như phác họa hình ảnh cây cối và những màng vệt vàng
Thoáng qua hơi thở của mùa đông lạnh giá
Trong màu trắng tuyết phủ đầy trên đất
...........................................................................
Đến giờ tôi đã hiểu những gì ông cố nói cho tôi
Và vết thương trong tâm hồn ông do chính mình gây ra
Và những cố gắng thoát khỏi ám ảnh
Họ không thể nghe cũng như không thể hiểu
Có lẽ giờ họ đang nghe .....
...........................................................................
Đêm đầy sao, đầy sao
Những bông hoa cháy rực bừng sáng
Những đám mây xoáy trong sương mù tím ngắt
Phản chiếu trong ánh mắt xanh biếc của Vincent
Sắc màu đã trở nên rực rỡ
Những cánh đồng hạt hổ phách trong nắng sớm
Hằn lên những dòng thời gian và nỗi buồn
Được vuốt ve dưới bàn tay của ông
...........................................................................
Mặc dù không ai có thể yêu ông
Nhưng tình yêu của ông vẫn còn hiện hữu
Và khi không còn một tia hy vọng
Trên màn đêm đầy sao ấy
you nắm giữ cuộc sống của mình như những người tình thường làm
Tôi đã từng nói với ông, Vincent!
Thế giới này chẳng có nghĩa lý gì
Với một người tuyệt vời như ông.
..........................................................................
Đêm đầy sao, đầy sao
Những hình ảnh chơi vơi trong căn phòng trống rỗng
Những cái đầu méo mó trên những thành luỹ vô danh
Với những đôi mắt nhìn ngằm cuộc sống và không thể nào quên
Giống như những người lạ ông từng gặp
Người đàn ông tả tơi trong bộ quân áo rách rưới
Một bụi gai bạc, một bông hồng đỏ máu
Nát vụn trên những bông tuyết nguyên sơ
..........................................................................

DonMcLean


 


<iframe allowfullscreen="" frameborder="0" height="2" src="http://www.nhaccuatui.com/mh/auto/J_iffY24hr" width="6"></iframe>

Thứ Hai, 16 tháng 6, 2014

Chiều Vàng



 Chiều Vàng



Chiu nh khói màu vàng óng ánh. Cái sc màu lt t nét hoàng kim của mùa thu. Không ngăn được lòng mình bùng lên những nghĩ suy . Tôi thích viết những điều buồn bã thất vọng vào một mẩu giấy nhỏ rồi buộc vào trái bóng, thả nó bay lên bầu trời xa tít tắp xanh. Tan dần, hòa loãng vào mênh mông. Nơi ấy bình yên nhé em, nhé anh, nhé bạn!
 Mọi sự lựa chọn đều có thể để lại khoảng trống rỗng phía sau. Đầu óc có thể cuồng quay vì những câu hỏi sao không thế này, sao chẳng thế kia. Nhưng những con đường vẫn thẳng tắp về phía trước, bước tiếp và không ngừng được cảm xúc, những cảm xúc từ con tim. Nỗi buồn nhiều khi không thể tránh được với những tâm hồn nhạy cảm, nhưng nên buồn vì điều gì đáng buồn thôi.

Chiều xuống phố. Hà Nội mùa thu với lá vàng rơi và hàng cây cổ thụ . Lá rơi ngập hè phố, vàng vàng một cõi.Êm ả một cách tự nhiên giữa những bon chen cuộc sống. Luôn yêu Hà Nội .... Bao nhiêu điều chưa hài lòng vẫn phải tắt lịm đi trong cái nắng cái gió. Mùa thu Hà Nội chậm rãi ngấm vào hồn, say say, mê mê, liêng biêng như người vừa tàn cuộc nhậu

 Trong chiều nhả nắng. Tôi đi không mục đích kiếm tìm điều gì xa hoa? Chỉ mong mỏi chờ đợi những giao thoa nghiêng vô tình trượt vào vai như chiếc lá.


Thứ Năm, 12 tháng 6, 2014

Giữa những cơn mưa chiều





Hà Nội dạo này giống như một cô nàng đỏng đảnh, đang yêu. Chiều nào cũng mưa. Mà đã mưa là mưa dai dẳng ,chứ không tạnh ngay như mưa Sài Gòn. Chiều mưa, tối mưa,đêm mưa và sáng hôm sau thì lại không nắng ngay.Thành phố sũng nước ,âu sầu....
Mùa mưa năm nay, tôi không đi lang thang theo thói quen cũ nữa. Có nhiều lý do ...bận quá ...không còn thời gian.... hay vì cái gì khác.....chẳng biết nữa...Có thể tôi bắt đầu sợ. Sợ cái cảm giác một mình dưới mưa. Chắc chắn nước mắt sẽ hoà cùng mưa cho dù tôi không hề khóc... Cũng có thể tôi sợ vì biết chắc, sẽ không còn ai chờ tôi ở đằng sau những cơn mưa nữa.
Con người là sinh vật kỳ lạ nhất. Nghĩ , muốn và hành động lại thường không giống nhau.
Muốn ...nhưng không thể ...vậy nghĩ và muốn để làm gì nhỉ???
Vượt qua ư?có đủ sức không? ???