Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2012

Tuổi hai mươi ngày ấy









 


Những ngôi nhà giống hệt nhau trải dài, đều đặn .Tôi hỏi thăm vào nhà anh . Nhà anh cũng vậy, chỉ khác phía trước sân có trồng hai cây Bạch Đàn...

Mưa lất phất .Mầu trời xam xám, rầu rĩ.Những bãi cỏ xung quanh bắt đầu ngậm nước.Hai cây Bạch Đàn im lìm rũ tóc. Mưa như bụi  như sương phủ lên những ngôi nhà một màu bàng bạc, day dứt. Thời gian như ngừng lại nơi đây...Thỉnh thoảng có bước chân ai đó lạo xạo chen giữa những âm thanh lanh lảnh của gió. Phảng phất mùi hương trầm....

Tôi ngồi xuống thềm nhà anh. Người anh vừa thân quen, vừa xa lạ.
Lác đác vài đám rêu trễ nải trên tường nhà, những bậc thềm bằng xi măng nhẵn thín vì được thời gian bào mòn.

Anh im lặng , nụ cười nhẹ như tan trong khói hương . Ánh mắt như đám sương mờ vẫn luôn dõi về nơi vô định . ....

Trong cái chốn vô định ấy, là xưởng dệt nhỏ của cha anh? Là dáng mẹ anh buồn và đẫm nước bên những gánh cỏ mới cắt ? Là những người anh, người em trong gia đình 14 người con ấy ? Là những năm học phổ thong luôn đứng đầu lớp, những lần đi bộ 4 cây số đến trường, hay đạp xe mấy chục cây lên thư viện Hà Nội? Là hình ảnh cô người yêu tên P mà anh không bao giờ dám ngỏ lời? Là khi chờ gọi nhập ngũ, đã thi đỗ vào Khoa Toán - Cơ của trường Đại học Tổng Hợp Hà Nội , rồi bỏ đó vào chiến trường ngày ấy...

Tôi đặt nhẹ bó hoa hồng trắng và quyển nhật kí của anh lên thềm nhà. Quyển nhật ký  nằm lặng lẽ, nhưng tôi biết trong lòng nó chất chứa niềm hi vọng, nỗi buồn và cả tình yêu....?


Gió bắt đầu lật giở từng trang ...

Nhiều lúc mình cũng không ngờ nổi rằng mình đã đến đây. Không ngờ rằng trên mũ là một ngôi sao. Trên cổ áo là quân hàm đỏ. Cuộc đời bộ đội đến với mình tự nhiên quá, bình thản quá và cũng đột ngột quá”
........................................................................................................................
"Cuộc đời bộ đội đâu dễ dàng như thế. Mình đã khóc, nước mắt giàn giụa, khi các bạn tiễn mình đi, khi buổi lễ kết thúc, khi bài Quốc ca rung bầu không khí trong lành trên Trường Tổng hợp. Bản nhạc này đây, bao lần mình đã nghe, đã cúi đầu suy nghĩ. Nhưng hôm nay mới thực hiểu, thực cảm một điều giản dị: Bài Quốc ca của ta, của ta! "
Hơn cả khi trên tay phập phồng tờ quyết định. Vui sướng, tự hào, cảm động làm sao khi trên người ta là bộ quân phục xanh màu lá. Anh sinh viên quen màu trắng áo của cánh cò, quen màu xanh da trời tháng nắng... Mình trút bỏ không thương tiếc, và trìu mến khoác lên mình màu xanh ấy. Màu xanh của núi đồi và thảo nguyên, của ước mơ và hi vọng. Màu xanh bất diệt của sự sống. ……………….”

"Trên mũ là ngôi sao. Ta lặng ngắm ngôi sao, như hồi nào ta chỉ cho bạn: Kia là sao Hôm yêu dấu… Nhưng khác hơn một chút. Bây giờ, ta đọc trong ngôi sao ấy, ánh lửa cầu vòng của trận công đồn, màu đỏ của lửa, của máu…
Ta thấy trong màu kỳ diệu ấy, có cả hồng cầu của trái tim ta….”

“Vừa ao ước thế, vừa buồn vì mình đang ngồi ở đây, dưới trời mưa thanh thản, rồi sắp lên tàu đến Mỏ Trạng, Yên Thế diễn tập. Nhưng ra ga, thì lính ồ lên phấn khởi, đầu tàu hướng về phía Hà Nội – “Đi” rồi! Thế là nhất định vào trong ấy. Vội vàng viết thư – Tàu qua Cửa Nam những cánh thư trắng bay ào ạt xuống đường - Gửi hộ nhé, gửi hộ nhé – Báo cho những người than của chúng tôi rằng chúng tôi đã xa Hà Nội, lúc ấy là 12 giờ trưa 9.4.1972”

“Chân bước trên rơm thơm, khó ai định liệu được mình còn ao ước cuộc sống nào hơn thế nữa. Mặc dù hạnh phúc ấy mỏng manh như chính số người nhận ra cảm xúc ấy là hạnh phúc của cuộc đời…”.

“Bất kỳ một sự vinh quang nào cũng cần phải trả bằng một giá. Và khó khăn gian khổ càng nhiều và thử thách càng nhiều, sự vinh quang đó còn trở nên rực rỡ. Chúng ta đừng đi tìm những chân lý sâu xa đơn
thuần qua những áng văn và những bài thơ và bài toán.
30-4-1975, T. sẽ trả lời cho P. câu: Hạnh phúc là gì?”
“Không ai muốn cuộc đời mình phải buồn bã cả, nhưng rất ít người trên đời này đạt được điều mình mong muốn. Mất mát nhiều, nhưng cố gắng làm sao cho mình khỏi thất vọng, khỏi phải mất nghị lực luôn hun cháy lòng mình. Đó mới là điều quan trọng”

“Mùa đông chưa về đến đây. Mình yêu cái chuyển tiếp giữa hai mùa này, xốn xang trong lòng nhiều kỷ niệm. Cây sầu đông chưa nở ra những mối sầu cho mình an ủi. Chùm quả chín vàng lấm tấm trên tà áo
xanh của bầu trời, nhắc mình nhớ vể cái ngõ hẹp vào nhà. Ao cô Tơ còn mọc trên làn nước chùm hoa lau cho tụi con trai đánh trận hay không? Mấy cây hồng bì, cây nhãn bên sân hàng xóm có còn hay không, ngày trước, đấy là nơi tụi trẻ bán hàng và đám cưới; cái dù vàng che cô dâu, chú rể, giờ tơi tả khắp bốn phương.

Kỷ niệm càng dâng lên và trào ra như nướcm mắt. Sáng lạnh nhiều sương, gió táp, cây trên đồi chắc là buốt lắm, nằm nghĩ về những người thân yêu mà se thắt trái tim”.

................................................................................................................................
..................................................................................................................


"Và bây giờ, tạm biệt cuốn Nhật ký đầu tiên của đời lính. Không kịp xem lại một lần. Không kịp chữa những âm bằng âm trắc trong cấu trúc một câu văn vội vàng và bụi bặm...

Ngày mai, ngày kia... Phải để lại tất cả ở đằng sau. Tôi không thể để cho ai đọc những dòng suy nghĩ này. Trừ khi tôi không còn sống mà gìn giữ nữa...

...Kẻ thù không cho tôi ở lại. Phải đi. Tôi sẽ gửi về cuốn nhật ký này, khi nào trở lại, khi nào trở lại tôi sẽ viết nốt những gì lớn lao mà tôi đã trải qua từ khi xa nó, xa cuốn nhật ký thân yêu của đời lính.
Ừ, nếu như tôi không trở lại, ai sẽ thay tôi viết tiếp những dòng sau này? Tôi chỉ ao ước rằng, ngày mai, những trang giấy còn lại đằng sau sẽ toàn là những dòng vui vẻ và đông đúc. Đừng để trống trải và bí ẩn như những trang giấy này."

...................................................................................................................................................
Mưa nặng hạt dần.Quyển nhật kí bắt đầu ngấm nước ,từng con chữ nhòe đi... Những bông hồng run rẩy nhưng mưa sẽ chẳng làm gì được chúng. Chúng mang một thứ màu không bao giờ phai ....

Rất nhiều năm sau khi anh đi . Đài, báo và nhiều phương tiện đã đưa tin về quyển nhật kí, về những gì của anh ...... Nhưng ồn ào đấy rồi lại lặng xuống đấy . Người yêu tên P của anh cũng đã trở lại nơi vốn thuộc về chị . Tất cả trả lại cho anh những khoảng lặng bình yên vốn có ............
Ai đó đã nói. Niềm tin, tình yêu....đã một lần ghé đến sẽ ở lại mãi mãi ... Anh cũng vậy phải không anh?

Gió ngàn năm không già, màu nắng ngàn năm không phai .....

Ở lại tuổi 20 thật bình yên anh nhé.



DT

* đọc xong Mãi mãi tuổi hai mươi và đi thăm mộ liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc từ rất lâu rôi nhưng hôm nay mình mới viết những dòng này xin gửi tới anh và những liệt sĩ như một lời tri ân



Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012

Màu hoa Phượng cũ



Tháng sáu mùa của nắng, của những cơn mưa rào bất chợt và mùa của Phượng Vĩ. Đâu đó trên những con phố cổ bên những mái ngói rêu phong cũ kỹ , hoa Phượng bừng nở rực rỡ sau một kì nghỉ đông. Phượng hòa vào muôn sắc hoa của mùa hè,tô điểm thêm cho đất trời .
Với tôi hoa Phượng không chỉ đơn thuần là màu hoa báo hiệu mùa hè,mùa thi như với bao người .Nó còn làm tôi nhớ lại những ký ức tuổi thơ êm đềm nơi góc phố cổ.
Nhà tôi trước kia nằm trên một con phố cổ nhỏ gần chợ Đồng Xuân.Nói là gần chợ ,nhưng vào cuối những năm 80 đầu 90 nó rất vắng vẻ.Chỉ có nơi đầu phố vài cửa hàng bán thuốc lá tấp nập ,ồn ào vào buổi sáng.Chứ đến gần trưa khi khách đi chợ đã vãn,thì cả khu phố trở lại dáng vẻ yên tĩnh, chậm rãi vốn có của nó. Hồi đấy không có nhiều xe máy ,ô tô mà toàn dân đi xe đạp . Nhà nào giầu có một chút thì có xe đạp Peugeot hay Mipha ...nên phố xá không ồn ào vì tiếng động cơ như bây giờ. Là phố cổ mà những năm đó người dân chưa đua nhau cơi nới ,xây đựng nên vẫn còn giữ được rất nhiều kiến trúc xưa. Đa phần các nhà đều là mái ngói,cao nhất là hai tầng với cửa sổ kiểu Pháp, có 2 lớp kính và chớp.Ban công các nhà tầng hai đều nhỏ có song sắt uốn hoa rất trang nhã  .Cửa ra vào thường bằng gỗ ,tối đi ngủ khóa bằng dây xích xe đạp . Cẩn thận như nhà ông bà ngoại tôi thì cài then và chặn thêm chiếc ghế đẩu .
Phố trồng rất nhiều cây ,đa phần là Bằng Lăng và Bàng. Chỉ có duy nhất trước cửa nhà tôi và nhà bà Tuyết đối diện là trồng Phượng Vĩ.
Hai cây Phượng rất cao.Thân cây phải hơn một vòng tay người lớn. Hè về hai cây Phượng đua nhau nở đỏ rực làm cho khu phố như tươi tắn hơn , hồng hào hơn .

 Tôi cùng lũ trẻ con cứ quanh quẩn bên hai gốc Phượng ,hết ngày này sang ngày khác mà không biết chán . Lúc thì nhặt cánh hoa làm thành bướm,lúc thì làm đồ chơi bán hàng . Hôm nào vớ được quả Phượng già rụng xuống chúng tôi hì hục

đập và tách ra lấy hạt chia nhau ,rồi nhấm nháp gật gù khen ngon.Hạt quả Phượng không ngọt hay chua mà có vị bùi bùi hăng hắc.

Ông bà ngoại tôi không cho trẻ con trèo lên cây bẻ cành, hái quả 
nPhượng. Ông bà bảo "thứ nhất là nguy hiểm .Cây cao như thế chẳng may ngã xuống ,gẫy chân gẫy tay thì khổ.Hai là cái cây cũng như con người nó cũng biết đau,nhựa chảy ra từ chỗ bị bẻ giống như nước mắt của nó vậy.
Sáng sáng bà ngoại tôi thường dạy sớm, bà quét vun những cánh hoa rung vào gốc cây.Tôi biết bà tôi không muốn những cánh hoa nhỏ bé ấy bị những bàn chân vô tình dẫm lên.

Có những đêm hè khi khu phố đã chìm trong giấc ngủ .chỉ còn ngọn đèn đường vẫn cần mẫn làm việc.. vài cơn gió nhẹ lướt qua ..Hai cây Phượng đung đưa cành là như đang thì thầm trò chuyện . Chúng bình luận về bọn trẻ con chiều nay giành nhau mấy quả Phượng già ,hay mấy bông hoa vừa rụng còn nguyên cách .Thỉnh thoảng trong gió như có tiếng cười khúc khích nho nhỏ.

Rồi cứ thế, tuổi thơ của tôi êm đềm trôi đi dưới hai gốc Phượng. Dần lớn lên tôi không còn nhặt cánh hoa chơi đồ hàng hay nhấm nháp hạt Phượng nữa.Thay vào đó Phượng lại nâng cánh cho những dòng suy tư của tuổi mới lớn.Có những buổi chiều hè. Đứng ngoài ban công ,ngắm cành Phượng đỏ xen lẫn giữa đám lá xanh. Văng vẳng bản Sonata bên nhà hàng xóm ,tâm hồn con gái như bay bổng hơn lãng mạng hơn.

Cuối mùa xuân năm ấy .Cây Phượng đối diện nhà tôi bị chặt .Bà Tuyết nói để mở cửa hàng,bỏ đi cho thoáng .Từ sau hôm đấy cây Phượng bên nhà tôi bắt đầu rụng lá.Những chiếc lá nhỏ cả vàng lẫn xanh cứ thi nhau trút xuống như mưa,những lộc non mới ra thì cứ rũ xuống.Bà ngoại tôi nhìn cây Phượng lắc đầu thở dài.
Mùa hè lại đến như đã hẹn .Hoa Bằng Lăng trên phố đã bắt đầu tím .Cây Phượng còn lại đã rụng gần hết lá,chỉ còn trơ những cành như đang trong mùa đông.Rồi như có phép lạ ,những nụ hoa vẫn ló ra nhiều dần lên.Đến một sáng mở cửa,tôi giật mình nhìn lên.Trên cao cả vòm cây là một màu đỏ .Màu đỏ của hoa Phượng rực rỡ nhất mà tôi chưa từng gặp.Từng cánh hoa ,nhụy hoa như chứa căng tất cả nhựa sống  còn của cây. Một màu đỏ nhức nhối, đăm đắm .
Sau mùa hè cây Phượng chết .Dù Bà ngoại đã cố gắng cứu nó bằng cách hàng ngày tưới nước vo gạo đều đặn.
Từ chỗ gốc cây trước cửa nhà bà ngoại để trống ,không trồng thêm một loài cây nào nữa.Vài năm sau bà ngoại cũng chuyển nhà lên khu tập thể Nghĩa Đô.

Tôi đã được nghe các thiền sư giảng. "mọi vật trên thế gian đều là Vô Thường.Có sinh ất có diệt". Dù biết là vậy nhưng mỗi lần hè về . Nhìn sắc Phượng đỏ khắp phố phường ,tôi không khỏi bồi hồi nhớ 
đến cây Phượng Vĩ trước nhà năm nào.
Nó giống như một con người hoàn hảo vậy. Sống tình nghĩa với bạn bè  ,sống dâng hiến tất cả những gì tốt đẹp nhất cho mọi người 

,cho cuộc đời...


 

                  

                                                                                     


Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2012

Gánh nặng cho ai








Hai nhà sư đang du hành đến một con sông thì họ
gặp một người phụ nữ trẻ. Sau một hồi đắn đo trước dòng nước chảy xiết, cô ấy hỏi
liệu họ có thể đưa cô ấy qua sông không. Một trong hai nhà sư do dự, nhưng người
kia nhanh chóng đỡ cô lên vai và đưa cô qua dòng nước, đặt cô xuống ở bờ bên
kia. Cô ấy cảm ơn ông và đi tiếp. Khi hai nhà sư tiếp tục cuộc hành trình, một
người cứ băn khoăn nghĩ ngợi. Không thể giữ im lặng được nữa, vị sư bèn lên tiếng
“Huynh à, giáo lý của chúng dạy rằng phải tránh mọi tiếp xúc với
phái nữ, nhưng sao thầy lại đỡ cô ấy lên vai và đưa cô ấy đi?”
“Đệ à,” nhà sư thứ hai đáp lại” Tôi đã đưa cô ấy sang bờ bên
kia, trong khi đệ vẫn đang cõng cô ấy trong lòng”




" DT :  mình đôi lúc khác nào vị sư đệ kia .những việc đã qua lại luôn canh cánh mang nặng trong lòng .phải học cách đặt xuống ngay thôi ..."







Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

Viết cho chiều

Ta viết cho chiều – buổi chiều nhạt nắng
Cỏ lao xao buồn dưới bước chân người
Gió hoang hoải về, chất đầy xa vắng
Giữa mênh mông trời, mây lặng lặng trôi..

Ta viết cho chiều – khắc khoải đầy vơi
Vì những dòng sông đã xa thăm thẳm
Vì những hàng cây nhiều năm yên lặng
Vì những con đường chẳng biết dẫn về đâu..


Ta viết cho chiều – cô độc niềm đau
Đời nhè nhẹ thôi mà muôn vàn nỗi nhớ
Chất chồng tháng năm cho lòng vương nợ
Cho những buồn thương trải suốt những mùa qua..



 Ta viết cho chiều – trầm bổng những xót xa
Giai điệu mùa yêu giờ chỉ còn là mất mát
 Không thể cất thành lời nên đành cúi mặt
 Đợi mùa sau thắp lại nén hương lòng..










Ta viết cho chiều – nhớ nhớ không không

chẳng buồn chẳng vui nên đành quên lãng
Nên đành một mình dấu yêu thương phai nhạt
Khóc cười riêng mình để đổi lại bình yên..



















;

Thứ Hai, 23 tháng 1, 2012

Hà Nội của tôi































Lâu lm ri năm nào cũng vy , c mi ln đến thi khc giao tha .Không ging mi người háo hc ra h Hoàn Kiếm xem pháo hoa ,hay vào Văn Miếu, đn chùa l Pht ,l Thánh .Tôi thích mt mình dong xe lang thang qua nhng ph c ca Hà Ni .Mt cm giác nh nhàng và sâu lng len li vào tng tế bào trong cơ th .Không gian đêm được thanh lc du dàng hơn, tinh khiết hơn. Hương ca đêm là mùi hương ca t nhiên. Mùi hương ca đt gi vào cây, vào hoa. Mùi hương ca tri ta xung thành nhng ngn gió nh nhàng.Tng nóc nhà ,tng gc cây bng sinh đng như hn ging nhng con người đang tn ti ....Ph tr li là ph không n ào ,xô b như nhng ngày giáp tết .Tôi dường như nghe văng vng đâu đây giai điu "Tr v đt m " . Phiêu lưu vào cõi đêm Hà Ni như ngược vòng quay ca thi gian .Mt Hà Ni ca nhng năm đu gii phóng như hin ra.... tt c hòa quyn vào nhau to nên mt không gian vô cũng lãng mng ….



Thứ Hai, 9 tháng 1, 2012

Nếu không muốn đi hết con đường




Nếu không muốn đi hết con đường…
Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn
Không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác
Muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến
Làm ơn đi mà…

Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?
Khi ta cười không cần ai chia sẻ?
Cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả
Hãy thử cắn chặt môi…

Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quý hơn
Một đốm lửa trong tim người
Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác
Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng
Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước
Đi khỏi cuộc đời của mình…

Nếu không muốn đi hết con đường….
Thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin
Đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác
Làm ơn đi mà!...

Làm ơn đi…
Vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta
Chờ tìm thấy một người trong đời thật
Vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc
Mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc
Nghiệt ngã đến tận cùng…

Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh
Đời người mình yêu thương
Cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát
Nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng…
Sao không thử một lần đặt cược với trái tim?

Làm ơn đi mà…
Vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sang trời đêm

Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2011

Không gì tốt đẹp hơn việc làm cho người khác hạnh phúc




Tôi không phải là người theo Chúa, Tôi có niềm tin vào đức Phật và những lời răn dạy của Người. Nhưng mỗi khi Giáng sinh về tôi vẫn thấy vui và hạnh phúc .Lễ Noel hàng năm đều diễn ra dưới tiết trời lạnh se của mùa đông và từ lâu người ta mặc nhiên đã coi nó như một dịp đặc biệt để ủ ấm những yêu thương và trao nhau hẹn ước,  Gần một tháng trước ngày lễ đó ở ngay cả những nơi hẻo lánh nhất của phố phường đã vang lên những bản nhạc mừng Giáng sinh bất hủ, những cây thông trang trí lấp lánh rồi các ông già Noel  với đàn tuần lộc .Không khí đón Noel tràn ngập.Nhưng với tôi đặc biệt nhất vẫn là những câu chuyện được kể trong đêm giáng sinh .............

Câu chuyện vào đêm giáng sinh


Như thường lệ, mỗi mùa giáng sinh, tôi đều nhận được quà từ anh trai của tôi. Giáng sinh năm ấy tôi cảm thấy vui nhất không phải chỉ vì món quà anh tôi tặng-một chiếc xe hơi mà vì tôi đã học được một bài học rất thú vị vào cái đêm đông lạnh lẽo ấy...
Đã 7 giờ tối, mọi người trong công ty đã ra về gần hết, tôi cũng đang đi đến gara để lấy xe và về nhà ăn Giáng sinh.

Có một cậu bé, ăn mặc rách rưới, trông như một đứa trẻ lang thang, đang đi vòng quanh chiếc xe tôi, vẻ mặt cậu như rất thích thú chiếc xe. Rồi cậu chợt cất tiếng khi thấy tôi đến gần, "Đây là xe của cô ạ?". Tôi khẽ gật đầu, "Đó là quà Giáng sinh anh cô tặng cho." Cậu bé nhìn tôi tỏ vẻ sửng sốt khi tôi vừa dứt lời. "Ý cô là...anh trai cô tặng chiếc xe này mà cô không phải trả bất cứ cái gì?" "Ôi! Cháu ước gì...". Cậu bé vẫn ngập ngừng.



Tất nhiên tôi biết cậu bé muốn nói điều gì tiếp theo. Cậu muốn có được một người anh như vậy. Tôi chăm chú nhìn cậu bé, tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe lời nói của cậu. Thế nhưng cậu vẫn cúi gằm mặt xuống đất, bàn chân di di trên mặt đất một cách vô thức. "Cháu ước...", cậu bé tiếp tục "...cháu có thể trở thành một người anh trai giống như vậy". Tôi nhìn cậu bé, ngạc nhiên với lời nói vừa rồi. Bỗng nhiên tôi đề nghị cậu bé, "Cháu nghĩ sao nếu chúng ta đi một vòng quanh thành phố bằng chiếc xe này?". Như sợ tôi đổi ý, cậu bé nhanh nhảu trả lời: "Cháu thích lắm ạ!"

Sau chuyến đi, cậu bé hỏi tôi với ánh mắt sáng ngời đầy hy vọng, "Cô có thể lái xe đến trước nhà cháu không?". Tôi cười và gật đầu. Tôi nghĩ mình biết cậu bé muốn gì. Cậu muốn cho những người hàng xóm thấy cậu đã về nhà trên chiếc xe to như thế nào. Thế nhưng tôi đã lầm..."Cô chỉ cần dừng lại ở đây, và có phiền không nếu cháu xin cô đợi cháu một lát thôi ạ..."

Nói rồi cậu bé chạy nhanh vào con hẻm sâu hun hút, tối om, tưởng chừng như chẳng có ai có thể sống trong ấy. Ít phút sau tôi nghe thấy cậu bé quay lại qua tiếng bước chân, nhưng hình như lần này cậu không chạy như lúc nãy mà đi rất chậm. Và đi theo cậu là một cô bé nhỏ nhắn, mà tôi nghĩ đó là em cậu, cô bé với đôi bàn chân bị tật. Cậu bé đẩy chiếc xe lăn em cậu đang ngồi, một chiếc xe cũ kĩ, xuống những bậc tam cấp một cách rất cẩn thận, và dừng lại cạnh chiếc xe của tôi.

"Cô ấy đây, người mà lúc nãy anh đã nói với em đấy. Anh trai cô ấy đã tặng một chiếc xe hơi cho cô nhân dịp Giáng sinh mà cô chẳng phải tốn lấy một đồng. Và một ngày nào đấy anh cũng sẽ tặng em một món quà giống như vậy. Hãy nghĩ xem, em có thể tận mắt thấy những món quà, những cảnh vật ngoài đường phố trong đêm Giáng sinh, và anh sẽ không phải cố gắng miêu tả nó cho em nghe nữa!".



Tôi không thể cầm được nước mắt, và tôi đã bước ra khỏi xe, đặt cô bé đáng thương ấy lên xe. Ánh mắt cô bé nhìn tôi đầy vẻ cảm phục và thân thiện.



Ba chúng tôi lại bắt đầu một chuyến đi vòng quanh thành phố, một chuyến đi thật ý nghĩa và tôi sẽ không bao giờ quên, khi những bông tuyết lạnh giá của đêm Giáng sinh bắt đầu rơi.

Và cũng trong đêm Giáng sinh ấy, tôi đã hiểu được sâu sắc ý nghĩa một câu nói của Chúa Giê-su: "Không gì tốt đẹp hơn việc làm cho người khác hạnh phúc".