Anh thấy không thành phố vẫn bình yên Tháng mười hai lại ấm màu lễ hội Có một chút nhớ nhau trong dòng đời rất vội Và những ngày dài lắm để quên nhau!…
Anh thấy không thành phố vẫn xôn xao Bàn tay vắng bàn tay xuống phố Vẫn rực rỡ như những ngày hạnh ngộ Nỗi chờ mong đang mất mát đâu ngờ!
Anh thấy không mình đã khác ngày xưa Kí ức chẳng thể dằn vặt mãi Bình yên quá trong một ngày gặp lại Thấy lòng quên như chưa nhớ bao giờ…
Thứ Tư, 3 tháng 10, 2018
Thứ Tư, 13 tháng 9, 2017
Ai mua trăng tôi bán trăng cho
Chẳng bán đoàn viên ,ước hẹn hò
HMT
Vào đến Quy Nhơ việc đầu tiên tôi nghĩ đến là sẽ đi thăm anh . Cho dù mọi ng trong đoàn ko ai đi hay có nói j đó ,tôi cũng sẽ kệ .Chỉ hi vong chỗ bọn tôi ở ko quá xa nơi Anh nằm ...
Tôi đến thăm anh vào chiều thứ 7 .Lúc đầu anh lái xe còn đi nhầm vào trại phong Tuy Hòa ,rất tiếc là tôi đã ko có thông tin để vào thăm căn phòng nơi trc anh điều trị .
Nơi anh nằm là một ngọn đồi . Trước mặt là biển QN bao la hùng vĩ , sau lưng là những ngọn đồi xanh mướt nối tiếp nhau chạy. Trèo khoảng mấy chục bậc đá là chúng tôi nhìn thấy mộ anh . Nằm giữa một khu vườn nhỏ xinh ,ngôi mộ ốp bằng đá lặng lẽ dưới vòng tay tượng đức mẹ Maria .
'' Ai nói vườn trăng là nói vườn mơ. Ai nói đến mộng là nói bến tình. Người thơ là khách lạ đi giữa nguồn trong trẻo. Trên đầu Người là cao cả, vô biên và vô lượng: xung quanh Người là mơn trớn với yêu đương vây phủ bởi trăm dây quyến luyến làm bằng êm dịu, làm bằng thành bại….Gió phương mô đẩy đưa Người đến bờ xa lạ, đầy trinh tiết và đầy thinh sắc. Người dừng lại để hái những lá tinh hoa. Người nín lặng để mà nghe tiếng trăng reo vang vang như tiếng châu báo vỡ lỡ. À ra Người cũng dại dột, hốt vàng rơi bọc trong vạt áo.
Trí Người đã dâng cao và thơ Người dâng cao hơn nữa. Thì ra Người đang say sưa đi trong Mơ Ước, trong Huyền Diệu, trong Sáng Láng và vượt hẳn ngoài Hư Linh….
Tôi làm thơ ?
– Nghĩa là tôi nhấn một cung đàn, bấm một đường tơ, rung rinh một làn ánh sáng…Anh sẽ thấy hơi đàn lả lướt theo hơi thở của hồn tôi, và chiều theo những sóng điện nóng ran trút xuống bởi năm đầu ngón tay uyển chuyển.
Anh sẽ run theo khúc ngân nga của tơ đồng, sẽ để mặc cho giai âm rền rỉ nuối không ngưng.
Và anh sẽ cảm giác lạ, nhìn không chớp mắt khi một tia sáng xôn xao tại có vì sao vỡ. Những thứ ấy là âm điệu của thơ tôi, âm điệu thiêng liêng tạo ra trong khi máu cuồng rên vang dưới ngòi bút.
Tôi làm thơ ?
– Nghĩa là tôi yếu đuối quá. Tôi bị cám dỗ. Tôi phản lại tất cả những gì của lòng tôi, máu tôi, hồn tôi đều hết sức giữ bí mật.
Và cũng nghĩa là tôi đã mất trí, tôi phát điên. Nàng đánh tôi đau quá, tôi bật tiếng khóc, tiếng gào, tiếng rú… Có ai ngăn cản được tiếng lòng tôi ?
Tôi đã sống mãnh liệt và đầy đủ. Sống bằng tim, bằng phổi, bằng máu, bằng lệ, bằng hồn. Tôi đã phát triển hết cả cảm giác của Tình yêu. Tôi đã vui, buồn, giận, hờn đến gần đứt sự sống.
– Thôi, mời cô cứ vào….
Ánh sáng lạ trong thơ sẽ làm cho gò má cô đỏ gấc. Và một khi Cô đã vào là Cô sẽ lạc, vì vườn thơ rộng rinh không bờ bến. Càng đi xa càng ớn lạnh…….''
Phố Hương là một khu đô thị mới...
Có những mảnh đất còn để trống, rộng mênh mông. Có vạt lau mọc cao như rừng....
Năm trước...
Có gia đình hàng xóm mang về một bé lợn rừng.
- "nuôi để tết làm thịt.."
có kẻ nghe mà lặng người...
Bé lợn rừng trông rất ngoan. Lang thang khắp Phố Hương, ăn rau cỏ dại, chiều về nhà, ngủ trong sân... ngày nào cũng vậy.
Bé lớn rất nhanh.... bụi bặm...
Những ngày gần tết...
"hôm qua, chủ nhà bắt làm thịt nhưng nó chạy thoát..."
Bị bắt hụt... Bé cảnh giác hơn, thấy bóng người là lấm lét rồi bỏ chạy... Nhưng đến chiều lại lủi thủi về nhà chủ, khoanh tròn ngủ ngoài hiên...
...thấp thỏm...
trưa ngày 23 tết..
Có tiếng bước chân người rầm rập, có tiếng la hét..
"...bắt được rồi..."
có tiếng Bé la thất thanh, hoảng loạn...
có người chẳng chịu nổi, phải lên xe chạy khỏi Phố Hương...
Từ những ngày Vô Thường mới về đây...
Chiều tối, có bé chim rừng về dưới hiên, loay hoay một hồi, nghe kinh, rồi vùi đầu vào cánh ngủ.
Có những đêm, yên tĩnh, nghe tiếng bé chim rừng líp chíp một mình ngoài hiên. Chắc bé mơ thấy gì đó, giật mình. Sáng sớm hôm sau, bé líu lo kể cho lũ sẻ nghe giấc mơ của mình tối qua, rồi đi kiếm ăn, chiều tối lại về.
Những ngày cuối năm, gió bấc về, rít từng hồi, bé xù lông lên, như mặc thêm áo, tròn quay như quả chanh.
Chừng ấy thời gian, thành người bạn nhỏ..
Chiều qua...
Mưa to, gió tuốt từng nắm lá tung lên trời, gió bẻ gãy cả cành cây lớn, gió quật đổ cả cây to, nước tràn về như thác...
Chiều qua...
Ngoài hiên, lẫn giữa những chiếc lá rừng rách nát là chiếc lông chim ướt đẫm bị gió bẻ gãy đôi. Không thấy bé chim rừng về nghe kinh rồi vùi đầu vào cánh ngủ...
Chiều nay, bé cũng không về...
Có lẽ bé không về nghe kinh nữa...
Trong những ngày mưa bão, có những cánh chim đuối sức, bỏ mình trong gió mưa...
Vô Thường
Chùa Bé Bé. Phan Thiết. 6.8.2017
Om Mani Padme Hum
P/s: này Người! đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con Phật...
Cuối cùng thì cũng thỏa mãn mong muốn được đến nơi ấy một lần trong đời.đã viết nhiều ,nhiều như kiểu làm tập làm văn ấy .Nhưng cuối cùng thì thôi .Quan trọng nhất là m đã đến đó. Thế là quá đủ
Nếu như không gặp được anh, em sẽ ở đâu?
Ngày tháng trôi qua sẽ như thế nào, đời người có cần quý trọng chăng?
Nếu như quen 1 ai đó, trải qua những ngày bình yên
Không biết sẽ có hay không, tình yêu ngọt như mật?
Mặc cho thời gian trôi đi vội vàng, em chỉ quan tâm anh
Sẵn lòng chịu ảnh hưởng bởi hơi thở của anh
Đời người bao nhiêu cho đủ để có được tri kỷ?
Mất đi sức mạnh cuộc sống cũng không đáng tiếc
Vì vậy, em xin anh, đừng để em xa anh
Ngoài anh ra, em không có 1 chút cảm giác nào (với ai khác)
Nếu như có 1 ngày nào đó, anh nói sắp phải ra đi
Em sẽ mất phương hướng bản thân, đi vào biển người không giới hạn
Không cần lời hứa nào cả, chỉ cần mỗi ngày được ở bên nhau
Em không thể chỉ nhờ vào mảnh ký ức vụn vặt mà sống tiếp.
Đêm mưa lạnh gió rít qua núi
trong mơ lại thấy cảnh nước mất nhà tan
không gặp người lại nhớ hơn bội phần
Không muốn biệt ly lại phải chịu chia ly
Khói lửa chiến tranh bao giờ mới hết
Được làm vua ,thua làm giặc.Nước vẫn chảy về đông
Đuốc thôi cháy .Nước mắt không khô
Giang Sơn chưa già ,Hồng nhan đã phai
Không muốn biệt ly lại phải chịu chia ly
Hồng nhạn bay về phương Nam,tâm này biết gửi nơi nào
Hồng nhan xưa ,dẫu cho vật đổi sao rời
Chỉ còn tình này mãi không đổi thay
Khói lửa chiến tranh bao giờ mới hết
Được làm vua ,thua làm giặc.Nước vẫn chảy về đông
Xích huyết trường ân
Gạch đen ngói xanh cảnh vẫn như cũ
cỏ cây vô tình ,không hiểu u sầu nhân thế
Khói lửa năm ấy ,thiêu rụi những j còn sót lại
Một bộ bạch y đưa tiễn cố nhân
Tình xưa đã cạn từ đây
Trăng thanh gió mát
Lang Nha Bảng đứng đầu
Ai còn nhớ tới năm xưa
thúc ngựa phong lưu
mười năm bỗng chốc trôi qua
Vài lần hồn phiêu du giấc mộng xưa
biết bao oan hồn đan chặt
Bóng áo bay bay
Lừa dối lẫn nhau
Bất kể nguyên do
biết thành kẻ xâm lược bại trận
Con đường gió mưa này
Chỉ có bóng người cô độc bước đi
bỏ lại cảm nhận hoan hỉ, bi ai
hạt bụi rơi,nắm dây cương quay đầu lại
quá khứ in dấu trong lòng
Hương thơ xa thẳm
giang sơn không ở trong mắt
trường cung sâu thẳm
lòng người khó đoán
đen trắng ngang dọc
giết phạt không nguyên do
tâm sự nói cười
diệu kế dấu trong tay áo
chuyện trong thiên hạ nắm trong bàn tay
uống một bình rượu
một thân mang bệnh .tính toán trước sau
Những năm tháng sống khó khăn
không hổ thẹn với đời
Lần nay đi núi non nghìn trùng
bóng áo bay bay
Ngàn cuốn huyết lệ thư
Hát đến cùng khúc hát bi thương
Dù cốt xương vụn nát noi chiến trường
ý chí vẫn không nguôi
Đợi Xích Diệm Quân trở về
toàn quân lại một lần nữa
bảo vệ giang sơn
Trường thương giương cao
Đổi lấy biệt ly đau khổ
Dốc hết sức tàn của những ngày còn lại
dòng máu này vẫn sôi sục
tinh thần hào hùng vẫn không mất đi
Gói một nửa mùa thu Sài Gòn
Em mang ra đây tặng cho Hà Nội
Em ra rất vội
Thu Hà Nội ngỡ ngàng chẳng được báo trước để đón em.
Hà Nội chong đèn
Soi dấu chân em từng ngã đường, góc phố
Những ánh điện lung linh nhìn em bỡ ngỡ
Như ánh mắt lần đầu mình khe khẽ chạm vào nhau..
Đêm Hà Nội rất sâu
Sâu như ánh mắt em dìm ánh mắt anh vào xa xăm rồi thao thức
Đêm Hà Nội òa khóc
Thương Sài Gòn em không chợp mắt mấy đêm liền
Thu Hà Nội rất hiền
Hàng cơm nguội rượt đuổi nhau chạy dọc đường Yên Phụ
Chưa bắt được nhau nên suốt mùa không ngủ
Sợ tàn thu nên sắc lá ngả vàng..
Anh sẽ gói một nửa thu Hà Nội làm hành trang
Để em mang về Sài Gòn gộp hai nửa mùa thu thành một
Em đừng sợ
Nếu nửa thu Hà Nội anh đường đột
Cứ ôm chặt nửa kia và quấn xiết không rời..
Có những khoảnh khắc trong đời không ai ngờ trước được và ta buông tay là vĩnh viễn...
Chẳng phải chính cuộc đời đã kéo ta đến sát bờ vực chẳng phải những hơi thở cũng bị lấy mất khi ta đang thoi thóp chẳng phải thế gian đã quá chừng ác độc... từ chối những tháng ngày ta cố sống tốt hơn?
Ta cần một bờ vai để biết nói lời cảm ơn cần một người ngồi bên cạnh để nghe ta khóc cần một người mua dùm viên kẹo ngậm cho vơi bớt những cay đắng cần một người nắm tay và chỉ dùm ta một con đường khác giữa bóng đêm...
Ta không hề muốn mất đi cảm giác ngửa mặt mình đón những giọt mưa đến hỏi thăm mỗi sáng vùi mình trong chăn và thèm một tách choco nóng những lần nhìn thấy những hạt mầm tách mình ra khó nhọc nhớ những hoàng hôn ngoài kia và ghét những ngày ẩm thấp biết bao nhiêu...
Sẽ là hạnh phúc nếu ta có cơ hội để chọn lựa gạt bỏ hết khổ đau ta sẽ chọn mặc quần jean và áo sơ-mi đi ra phố ta sẽ chọn mỉm cười với tất cả những người đã yêu thương ta lẫn từ bỏ ta sẽ chọn một quán cóc để ngồi với những người xa lạ ta sẽ chọn đi bộ sau một ngày mệt lả để thấy mình bớt lạc lõng với mọi người
Ta không chọn nơi sinh ra nên đã chọn cách kết thúc một cuộc đời vào giây phút thấy thương mình như đứa trẻ chỉ muốn được ai đó ôm vào lòng cho mình khỏi quị ngã nhưng có những yêu thương cũng bắt ta phải trả giá đến tận cùng...
Có những khoảnh khắc trong cuộc đời này ta phải chấp nhận mình là kẻ vô ơn!
Đêm trong suốt áp ngực vào phương ấy
Gặp lại mùi cỏ cháy suốt thời trai
Ngôi sao rơi trên dãy kẽm gai dài
Cái vùng đất không tiếng gà cất gáy
Bao hăng nồng cỏ cháy rát hoàng hôn.
Là cái phương sao quá bồn chồn
Đón thư mẹ qua bảy vòng lửa khói
Vết thương đỏ, viên đạn thì sáng chói
Chiếc lá xanh kỳ lạ trút trong đời.
Tiếng mùa mưa hồn hậu đến bên tôi
Tiếng thương nhớ không lời trên tóc mẹ
Tiếng Tổ quốc trên môi khi đạn xé
Tiếng cuối cùng khi khẩu súng nắm trên tay.
Chỗ Hiến nằm - giờ trời trắng heo may
Chỗ Thi ngủ - bình minh rơi tím đất
Mặt trận xưa, đồng trưa đưa cỏ mật
Ơi chiến hào tha thiết tuổi hai mươi.
Cái chiến hào tha thiết ở trong tôi
Xanh thăm thẳm lưng đèo giao thừa tới
Người con gái cõng mình qua đạn xối
Tình yêu thầm, kín lại lối giao liên.
Là cái phương chưa rõ cả mặt em
Chưa khóc kịp bao bạn bè nhắm mắt
Là cái phương nấm mộ người giữ đất
Chớp bên đường như một ánh sao nâu.
Phương ấy dài ngút ngút Cà Mau
Nơi trắng sóng, lá rừng xanh ngắt ngắt
Ôi phương ấy ở đâu tôi cũng gặp
Hát vô bờ chữ Đất, lá cây ơi!
Phương ấy còn ở mãi trong tôi
Ngỡ nâng lấy tay mình, ngỡ như người biết nói
Phương ấy ơi! Suốt đời như dấu hỏi
Trên hai vai tuổi trẻ - trước chân trời.
Hoàng Nhuận Cầm Tiếng gọi mẹ xé lòng ta tan nát", câu thơ ấy tự nhiên bật ra trong đầu, cũng là lúc tôi không còn kìm được cảm xúc, cứ để nước mắt tự nhiên chảy tràn trên mặt. Hình ảnh người lính trẻ gọi thật to "mẹ, mẹ ơi" khi đạn vừa trúng ngực, đã cứa vào tim tôi và để lại ở đấy một nỗi buồn... đầy ám ảnh.
Bốn chàng lính trẻ tinh nghịch trong một cảnh phim Mùi cỏ cháy
Trước đó vài phân cảnh, bộ phim Mùi cỏ cháy (đang chiếu tại một số rạp trên toàn quốc) vừa mới cho tôi những tiếng cười khi một vị chỉ huy huấn thị lính của mình rằng đã chỉnh tề trong hàng ngũ thì ngay cả "kiến cắn không được gãi, con gái đi ngang cũng không được nhìn". Bộ phim cũng vừa mới đem đến cho tôi những cảm xúc lãng mạn khi chàng lính trẻ ôm đàn hát tặng một cô gái mới quen ở giếng nước đầu làng và hẹn rằng: Anh sẽ về. Người lính ấy lúc lên xe chuyển quân vẫn mộng mơ trong ngày đám cưới, đồng đội mình sẽ là phụ rể. Những người lính trẻ ấy, cũng chỉ mới vài ngày trước đây thôi, đã bảo nhau rằng đừng quá bi quan khi dặn dò nhau "nếu có hi sinh, hãy chôn mình dưới một gốc bạch đàn". Và vài giờ trước thôi, những chàng trai 19-20 tuổi ấy còn trong sáng cất tiếng hát, còn lãng mạn đòi nghe đọc thơ, còn tếu táo diễn chèo cổ... hay vẫn rất lạc quan chờ ngày trở về được nằm cho mẹ cầm roi đét vào mông. Ấy vậy mà... Sự nghiệt ngã của chiến tranh. Bao nhiêu người không được trở về với mẹ. Bao nhiêu người mẹ không còn được gặp con mình. Hoàng, Thành, Thăng, Long - bốn chàng sinh viên tuổi 20 ấy cũng như bao bạn trẻ khác đã xếp bút nghiên để tòng quân. Chúng tôi đã đi không tiếc đời mình/ (Nhưng tuổi hai mươi làm sao không tiếc)/ Nhưng ai cũng tiếc tuổi hai mươi thì còn chi Tổ quốc... (*). Những chàng sinh viên vào quân đội, mang theo những hồn nhiên học trò khi nghịch ngợm chụp hình với bức tượng một cô gái, mang theo những ký ức tuổi thơ với con ve, chú dế, và nỗi nhớ thường trực trong tim dành cho mẹ... Và chiến trường mà số phận đã định đoạt cho họ là Thành cổ Quảng Trị của mùa hè năm 1972 đã mãi mãi đi vào lịch sử với cụm từ "mùa hè đỏ lửa". Hàng trăm người đã nằm lại ở đáy sông Thạch Hãn và biết bao xương máu phải vĩnh viễn nằm lại với đất cát Quảng Trị. Tổng đạo diễn Mùi cỏ cháy - NSƯT Nguyễn Hữu Mười - từng chia sẻ với kinh phí 5,2 tỉ đồng, sự bát ngát, điêu tàn của thành cổ - nơi được coi như "chiếc cối giã thịt người" trong 81 ngày đêm khốc liệt ấy - khó mà được thể hiện như thực tế. Nhưng chỉ với cảnh tái hiện 58 người lính trong đội hình 107 người ngã xuống trong cuộc vượt sông Thạch Hãn, những tiếng pháo, tiếng bom cùng dồn dập những cột sóng nước hòa với máu đã đủ dội sâu vào lồng ngực người xem những nhức nhối của chiến tranh, làm câu thơ Ðáy sông còn đó bạn tôi nằm (**) trở nên day dứt hơn bao giờ... May mắn không phải sống trong thời chiến, chỉ biết đến chiến tranh qua những câu chuyện kể, những thước phim... nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ làm tôi kinh tởm chiến tranh, kinh tởm những âm mưu bá quyền, những dã tâm súng đạn. Bởi lịch sử sẽ đặt tên phe chiến thắng, phe thất bại. Nhưng như trong Mùi cỏ cháy, bên này chiến tuyến một người con phải gọi to tiếng mẹ, thì phía bên kia một người lính trẻ cũng đã nằm xuống, trong ngực áo là tấm hình người mẹ của mình. Chiến tranh đã lấy đi không biết bao nhiêu sinh mạng như thế... và làm chia lìa không biết bao phận người, làm tan nát những cuộc đoàn viên. Trường tồn mãnh liệt và bền bỉ, dải đất này đã đi qua chiến tranh được một khoảng thời gian đáng kể... Nhưng vẫn còn đó những nỗi đau mất mát của những người mẹ, người chị, người vợ, người em, người yêu không được gặp lại người thân thương. Vẫn còn đó những kỷ vật, những chiếc cặp ba lá từ hậu phương vùi sâu trong lòng đất cùng những người "mãi mãi tuổi 20", vẫn còn đó những ngôi mộ chỉ kịp đánh dấu bằng hòn đá, cành cây, một nghĩa trang ở lòng sông đang chảy... Và vẫn còn đó trong lòng các cựu binh, những tiếng ve gợi nhớ xót xa mùa hè thời trai trẻ tiễn biệt đồng đội "ngủ ngon", những đêm trong suốt áp ngực về phương ấy/ gặp lại mùi cỏ cháy suốt đời trai (***)... 39 năm hòa bình, nỗi bi tráng của mùa hè đỏ lửa cũng đã tròn 42 mùa ký ức; còn khát vọng nào hơn khát vọng một cuộc sống bình yên, hạnh phúc? Cầu mong, không chỉ đất nước tôi, nơi nơi sẽ không còn bom rơi đạn lạc...
để không còn người mẹ nào mất con, không còn tiếng gọi mẹ nào xé lòng như trong Mùi cỏ cháy...
Hàng đêm, hình bóng người họa sĩ cô độc tựa mình bên cửa sổ phòng bệnh, viện tâm thần Saint -Paul-de-Mausole. Ngắm nhìn bầu trời lấp lánh. Đêm đầy sao, đầy sao Bức tranh nhuốm màu xanh và xám Hãy trải tầm mắt trong 1 ngày mùa hạ Với đôi mắt nhìn rõ mảng tối trong tâm hồn Với bón đổ trên những ngọn đồi Tựa hồ như phác họa hình ảnh cây cối và những màng vệt vàng Thoáng qua hơi thở của mùa đông lạnh giá Trong màu trắng tuyết phủ đầy trên đất ........................................................................... Đến giờ tôi đã hiểu những gì ông cố nói cho tôi Và vết thương trong tâm hồn ông do chính mình gây ra Và những cố gắng thoát khỏi ám ảnh Họ không thể nghe cũng như không thể hiểu Có lẽ giờ họ đang nghe ..... ........................................................................... Đêm đầy sao, đầy sao Những bông hoa cháy rực bừng sáng Những đám mây xoáy trong sương mù tím ngắt Phản chiếu trong ánh mắt xanh biếc của Vincent Sắc màu đã trở nên rực rỡ Những cánh đồng hạt hổ phách trong nắng sớm Hằn lên những dòng thời gian và nỗi buồn Được vuốt ve dưới bàn tay của ông ........................................................................... Mặc dù không ai có thể yêu ông Nhưng tình yêu của ông vẫn còn hiện hữu Và khi không còn một tia hy vọng Trên màn đêm đầy sao ấy you nắm giữ cuộc sống của mình như những người tình thường làm Tôi đã từng nói với ông, Vincent! Thế giới này chẳng có nghĩa lý gì Với một người tuyệt vời như ông. .......................................................................... Đêm đầy sao, đầy sao Những hình ảnh chơi vơi trong căn phòng trống rỗng Những cái đầu méo mó trên những thành luỹ vô danh Với những đôi mắt nhìn ngằm cuộc sống và không thể nào quên Giống như những người lạ ông từng gặp Người đàn ông tả tơi trong bộ quân áo rách rưới Một bụi gai bạc, một bông hồng đỏ máu Nát vụn trên những bông tuyết nguyên sơ ..........................................................................
Chiều
nhả khói màu vàng óng ánh. Cái sắc
màu lột tả nét hoàng
kim của mùa thu. Không ngăn được lòng mình bùng lên những nghĩ suy . Tôi thích
viết những điều buồn bã thất vọng vào một mẩu giấy nhỏ rồi buộc vào trái bóng,
thả nó bay lên bầu trời xa tít tắp xanh. Tan dần, hòa loãng vào mênh mông. Nơi
ấy bình yên nhé em, nhé anh, nhé bạn!
Mọi sự lựa chọn đều có thể
để lại khoảng trống rỗng phía sau. Đầu óc có thể cuồngquay vì những câu
hỏi sao không thế này, sao chẳng thế kia. Nhưng những con đường vẫn thẳng tắp
về phía trước, bước tiếp và không ngừng được cảm xúc, những cảm xúc từ con tim.
Nỗi buồn nhiều khi không thể tránh được với những tâm hồn nhạy cảm, nhưng nên
buồn vì điều gì đáng buồn thôi.
Chiều xuống phố. Hà Nội mùa thu với lá vàng rơi và
hàng cây cổ thụ . Lá rơi ngập hè phố, vàng vàng một cõi.Êm ả một cách tự nhiên
giữa những bon chen cuộc sống. Luôn yêu Hà Nội .... Bao nhiêu điều chưa hài
lòng vẫn phải tắt lịm đi trong cái nắng cái gió. Mùa thu Hà Nội chậm rãi ngấm
vào hồn, say say, mê mê, liêng biêng như người vừa tàn cuộc nhậu Trong chiều nhả nắng.
Tôi đi không mục đích kiếm tìm điều gì xa hoa? Chỉ mong mỏi chờ đợi những giao
thoa nghiêng vô tình trượt vào vai như chiếc lá.